Thủ đoạn 'đặc biệt' phá hoại tôn giáo của ĐCS Trung Quốc

Giúp NTDVN sửa lỗi

Bạn có cảm thấy rằng một số người xuất gia hiện nay về ăn mặc ngủ nghỉ không khác mấy so với người bình thường, thậm chí còn sang trọng không thua kém người bình thường. Vì sao lại như vậy?

Thời Bắc Tống có một vị đạo sĩ tên là Cung Nguyên Chính, tự Đoan Bản, quê quán ở Vũ Lăng (Nay là quận Vũ Lăng, thành phố Thường Đức, tỉnh Hồ Nam). Cung Nguyên Chính nhà nghèo nhưng tốt đạo, tuổi trẻ khi chưa xuất gia mỗi ngày đều chắt chiu thời gian để học đạo, lúc đi ra đồng làm ruộng cũng đều mang theo đạo kinh, để lúc nghỉ ngơi có thể xem kinh thư, về sau cuối cùng đã được như nguyện ý trở thành đạo sĩ.

Cung Nguyên Chính thiên tính thuần phác, hướng đạo tinh chuyên, đều được mọi người tôn kính. Lúc ấy Hoàng đế Tống Huy Tông đối với Đạo giáo cảm thấy rất hứng thú, cho xây dựng nhiều Đạo quán trên khắp đất nước, bởi vậy Cung Nguyên Chính thụ mệnh xây dựng Đạo cung tại huyện Đào Nguyên. Ông nghiêm túc phụ trách, không quản khổ cực, Đạo cung xây dựa lưng vào núi, phân thành ba cung thượng trung hạ, có tổng cộng 1.330 gian. Vào năm thứ hai sau khi xây xong, Tống Huy Tông ngự bút ban cho tấm biển "Đào Xuyên vạn thọ cung", cũng ban cho Cung Nguyên Chính danh hiệu "Trùng dật đại sư", đạo cung cho đến nay vẫn còn tồn tại.

Cung Nguyên Chính đã đảm nhiệm trụ trì trong Đạo giáo bốn mươi năm, chưa từng lợi dụng địa vị của chính bản thân mình trong tông giáo để mưu lợi, cũng chưa từng có chế độ ăn uống riêng cho mình, đều là đại chúng ăn cái gì, ông liền ăn cái đó. Một ngày nọ, vào một năm Tuyên Hòa đời Tống Huy Tông (năm 1119—1125), ông cho mời các đồ đệ của mình tới và nói: "Nếu trong năm ngày ta không ra ngoài, ta sẽ rời đi vậy". Đến ngày thứ tư, ông bắt đầu ngồi ngay ngắn không ngừng niệm tụng "Đạo Đức Kinh" của Lão Tử, sang ngày thứ năm lúc trời sáng, ông bình yên mà ra đi.

Cung Nguyên Chính đã lưu lại cho hậu thế một hình tượng người xuất gia chân chính.
Cung Nguyên Chính đã lưu lại cho hậu thế một hình tượng người xuất gia chân chính. (Secretchina)

Cung Nguyên Chính đã lưu lại cho hậu thế một hình tượng người xuất gia chân chính. Tống Huy Tông là hôn quân dẫn đến Bắc Tống diệt vong, nhưng từ ghi chép có thể thấy được rằng: cho dù cái tâm và mục đích hướng Đạo của Tống Huy Tông có thuần khiết hay không, thì hành vi của ông vẫn là có sự tôn sùng Đạo giáo, tôn kính Thần linh, trong giới tông giáo ông đã phong thưởng đúng người, chính là một người đạo đức cao thượng như Cung Nguyên Chính.

Một cách phá hoại tôn giáo đặc biệt của ĐCSTQ

Trái lại, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) ngày nay, ngay từ đầu chính là lấy vô thần luận làm nền tảng phát triển, không chỉ có cưỡng chế những người trong tổ chức đảng, đoàn, đội không được phép tin vào Thần, còn đem vô thần luận nhồi nhét vào tài liệu giảng dạy, khiến nhân dân cả nước bị tẩy não, đối với tôn giáo cũng là không ngừng phá hoại.

Trong thời Cách mạng Văn hóa, ĐCSTQ tàn ác phá hủy các địa điểm tôn giáo, cưỡng ép những người xuất gia hoàn tục. ĐCSTQ còn sử dụng biện pháp đê tiện, đó là để cho những kẻ bại hoại tôn giáo lên nắm quyền, đề bạt một số lượng lớn những kẻ háo sắc tham lam lên làm trụ trì, phá hủy đức tin từ bên trong.

Lê-nin đã từng nói: “Cách dễ nhất để chiếm một pháo đài là từ bên trong”. Là con cháu của chủ nghĩa Mác-Lê, ĐCSTQ cũng tự nhiên ngầm hiểu điều này.

Lê-nin đã từng nói: “Cách dễ nhất để chiếm một pháo đài là từ bên trong”. Là con cháu của chủ nghĩa Mác-Lê, ĐCSTQ cũng tự nhiên ngầm hiểu điều này.
Lê-nin đã từng nói: “Cách dễ nhất để chiếm một pháo đài là từ bên trong”. Là con cháu của chủ nghĩa Mác-Lê, ĐCSTQ cũng tự nhiên ngầm hiểu điều này. (Getty)

Trong “Đại thừa Niết bàn Kinh”, Phật Thích Ca Mâu Ni đã tiên đoán rằng sau khi Ông nhập niết bàn, ma quỷ sẽ chuyển sinh vào làm tăng ni, và nam nữ cư sĩ Phật giáo để phá hoại Pháp. Tất nhiên, chúng ta không thể kiểm chứng xem Phật Thích Ca Mâu Ni muốn nói đến điều gì một cách chính xác. Tuy nhiên, việc phá hoại Phật giáo của ĐCSTQ thực sự đã bắt đầu bằng cách thành lập một “mặt trận thống nhất” với một số Phật tử. Thậm chí họ đã cử một số đảng viên cộng sản bí mật trực tiếp xâm nhập vào trong tôn giáo và phá hoại từ bên trong. Tại một cuộc họp phê bình trong Cách mạng Văn hóa, có người đã chất vấn Triệu Phác Sơ, Phó chủ tịch Giáo hội Phật giáo Trung Quốc lúc bấy giờ là: “Ông là một Đảng viên Cộng sản, tại sao ông lại tin vào Phật giáo?”

Phật Thích Ca Mâu Ni đã đạt ngộ hoàn toàn và tối cao thông qua “Giới Định Huệ.” Vì vậy trước khi nhập niết bàn, Ông đã dạy các đồ đệ của mình là phải “giữ gìn và tôn trọng các giới cấm, không được buông bỏ hay vi phạm”. Ông cũng đã cảnh báo: “Những người vi phạm giới cấm sẽ bị Trời, rồng, quỷ và Thần ghê tởm. Tai tiếng của họ sẽ lan xa và rộng… Khi cuộc sống của họ kết thúc, họ sẽ phải chịu đựng đau khổ trong địa ngục vì tội nghiệp của mình, và sẽ phải đối mặt với sự phán quyết cuối cùng không lay chuyển được. Sau đó họ sẽ đi ra. Họ sẽ phải tiếp tục chịu đau khổ bằng cách mang thân ma đói và súc sinh. Họ sẽ phải chịu đau khổ trong vòng luân hồi như thế vô tận và không ngưng nghỉ”.

Trước khi nhập niết bàn, Phật Thích Ca Mâu Ni đã dạy các đồ đệ của mình là phải “giữ gìn và tôn trọng các giới cấm, không được buông bỏ hay vi phạm”.
Trước khi nhập niết bàn, Phật Thích Ca Mâu Ni đã dạy các đồ đệ của mình là phải “giữ gìn và tôn trọng các giới cấm, không được buông bỏ hay vi phạm”. (Wallpaperflare)

Tuy nhiên, những “Phật tử” chính trị này đã giả câm giả điếc trước những lời cảnh báo của Đức Phật. Năm 1952, ĐCSTQ cử đại diện đến tham dự lễ ra mắt của Giáo hội Phật giáo Trung Quốc. Tại buổi lễ, nhiều “Phật tử” trong Giáo hội đã đề nghị bãi bỏ những giới cấm của Phật. Họ nói rằng những quy định này đã gây ra cái chết của nhiều thanh niên nam nữ. Một số người thậm chí còn biện hộ rằng “mọi người phải được tự do tin theo bất cứ tôn giáo nào. Tăng ni nên được tự do lập gia đình, uống rượu, và ăn thịt. Không ai nên can thiệp vào những việc này”.

Vào lúc đó, Sư Phụ Hư Vân có mặt tại buổi lễ và thấy rằng Phật giáo đang phải đối mặt với nguy cơ bị hủy diệt ở Trung Quốc. Ông đã bước lên phản đối những đề xuất này và đề nghị giữ gìn những giới cấm và y phục của Phật giáo. Sư Phụ Hư Vân sau đó đã bị phỉ báng, và bị dán nhãn là “phản cách mạng”. Ông bị giam giữ trong phòng trụ trì, chịu nhịn đói trong nhiều ngày. Thậm chí ông còn không được ra khỏi phòng để sử dụng nhà vệ sinh. Ông cũng bị ra lệnh phải giao nộp vàng, bạc và súng đạn. Khi ông trả lời rằng ông không có những thứ đó, ông đã bị đánh đập tàn nhẫn tới mức xương sọ của ông bị rạn nứt, chảy máu và gãy xương sườn. Lúc đó ông đã 112 tuổi. Quân cảnh đã đẩy ông ngã từ trên giường xuống đất. Ngày hôm sau, khi chúng quay trở lại và thấy ông vẫn còn sống, chúng lại tiếp tục đánh đập ông rất tàn nhẫn.

Sư Phụ Hư Vân thấy rằng Phật giáo đang phải đối mặt với nguy cơ bị hủy diệt ở Trung Quốc, ông đã bước lên phản đối. Cuối cùng ông đã bị phỉ báng, và bị dán nhãn là “phản cách mạng”.
Sư Phụ Hư Vân thấy rằng Phật giáo đang phải đối mặt với nguy cơ bị hủy diệt ở Trung Quốc, ông đã bước lên phản đối. Cuối cùng ông đã bị phỉ báng, và bị dán nhãn là “phản cách mạng”. (Getty)

Giáo hội Phật giáo Trung quốc được thành lập năm 1952 và Giáo hội Đạo giáo Trung quốc được thành lập vào năm 1957, cả hai đều đã tuyên bố rõ ràng trong bản tuyên bố thành lập của mình rằng họ sẽ “theo sự lãnh đạo của chính quyền nhân dân”. Trên thực tế, họ phải theo sự lãnh đạo của ĐCSTQ vô thần. Cả hai giáo hội đều ngụ ý rằng họ sẽ tích cực tham gia vào các hoạt động sản xuất và xây dựng, và thực thi các chính sách của chính quyền. Họ đã bị biến thành các tổ chức hoàn toàn trần tục. Còn những Phật tử và Đạo sĩ hết lòng tuân theo các giới cấm thì bị dán nhãn là phản cách mạng hay thành viên của các giáo phái mê tín và hội kín. Dưới khẩu hiệu cách mạng là “làm trong sạch các Phật tử và Đạo sĩ”, họ đã bị bỏ tù, bị bắt phải đi “cải tạo lao động” hoặc thậm chí bị tử hình. Ngay cả các tôn giáo được truyền đến từ phương Tây, như Cơ Đốc giáo và Thiên Chúa giáo cũng không thoát khỏi bị phá hoại.

Dựa trên thống kê được đưa ra trong cuốn sách Đảng Cộng sản Trung quốc đàn áp các tín đồ Cơ Đốc Giáo như thế nào xuất bản năm 1958, thậm chí một số ít các tài liệu đã được công bố tiết lộ rằng trong số những linh mục bị buộc tội là “địa chủ” hoặc “cường hào”, thật khủng khiếp là 8.840 người đã bị giết chết và 39.200 người đã bị bắt vào các trại lao động cưỡng bức. Trong số những linh mục bị buộc tội là “phản cách mạng”, 2.450 người đã bị giết chết, và 24.800 người bị bắt vào những trại lao động cưỡng bức.

Tượng Phật bị đốt phá trong thời Đại Cách Mạng Văn Hóa. (Epoch Times)
Tượng Phật bị đốt phá trong thời Đại Cách Mạng Văn Hóa. (Epoch Times)

Tôn giáo là một cách để con người thoát khỏi thế giới trần tục và tu luyện bản thân mình, nhấn mạnh vào “bờ bên kia” (bờ của giác ngộ hoàn toàn) và “thiên đường”. Phật Thích Ca Mâu Ni đã từng là một Hoàng tử Ấn Độ. Để tìm kiếm sự giải thoát, một trạng thái mà con người có thể đạt được sự an yên, có trí huệ cao hơn, được giác ngộ hoàn toàn, và niết bàn, Ông đã từ bỏ ngai vàng và đi vào rừng để tu luyện bằng cách chịu đựng gian khổ và cực nhọc. Trước khi Chúa Giê-su khai ngộ, ma quỷ mang Ông tới một đỉnh núi, và cho Ông thấy tất cả các vương quốc trên thế giới với tất cả sự tráng lệ của nó. Quỷ nói: “Nếu ông cúi xuống lạy tôi, tôi sẽ cho ông tất cả những thứ này”. Nhưng Chúa Giê-su đã không bị cám dỗ.

Vậy mà những hòa thượng và linh mục chính trị thành lập mặt trận thống nhất với ĐCSTQ đã nói hàng loạt những câu lừa đảo và dối trá như “Phật giáo nhân gian”, “tôn giáo là chân lý, và chủ nghĩa xã hội cũng vậy”. Họ nói rằng “không có mâu thuẫn giữa bờ bên này và bờ bên kia”. Họ khuyến khích các Phật tử và Đạo sĩ truy cầu hạnh phúc, danh lợi, của cải và địa vị trong đời này, và đã thay đổi các học thuyết và ý nghĩa của tôn giáo.

Phật giáo nghiêm cấm sát sinh. ĐCSTQ thì giết người như diệt ruồi trong các cuộc “đàn áp phản cách mạng”. Do đó các hòa thượng chính trị đã xào nấu ra những ngụy biện rằng “giết những kẻ phản cách mạng là từ bi vĩ đại hơn nữa”. Trong cuộc “Chiến tranh chống Mỹ xâm lược và giúp đỡ Triều Tiên” (1950-1953), các hòa thượng còn bị đưa ra tiền tuyến để bắn giết.

Trong cuộc “Chiến tranh chống Mỹ xâm lược và giúp đỡ Triều Tiên” (1950-1953), các hòa thượng còn bị đưa ra tiền tuyến để bắn giết. Ảnh: Một binh sĩ trong Đại đội Tăng ni đang đứng canh gác.
Trong cuộc “Chiến tranh chống Mỹ xâm lược và giúp đỡ Triều Tiên” (1950-1953), các hòa thượng còn bị đưa ra tiền tuyến để bắn giết. Ảnh: Một binh sĩ trong Đại đội Tăng ni đang đứng canh gác. (Ảnh qua kknews.cc)

ĐCSTQ đã tịch thu các tài sản của chùa, bắt các tăng ni phải nghiên cứu chủ nghĩa Mácxít-Lêninnít (Marxist–Leninist) để tẩy não họ, và thậm chí còn bắt họ phải lao động cưỡng bức. Ví dụ, có một “công trường Phật giáo” ở thành phố Ninh Ba, tỉnh Chiết Giang. Hơn 25.000 tăng ni đã từng bị bắt phải làm việc ở đó. Điều lố bịch hơn là ĐCSTQ khuyến khích các tăng ni lập gia đình để làm cho Phật giáo tan rã. Ví dụ, ngay trước Ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3 năm 1951, Hội Liên hiệp Phụ nữ thành phố Tràng Sa, tỉnh Hồ Nam đã ra lệnh cho tất cả các ni cô trong tỉnh phải quyết định lập gia đình trong một vài ngày. Hơn nữa, các hòa thượng trẻ khỏe đã bị bắt phải nhập ngũ và bị đưa ra chiến trường làm bia đỡ đạn!

..."Thành quả" là một tôn giáo ở Trung Quốc như ngày nay

Nhiều tôn giáo ở Trung Quốc đã bị tan rã dưới sự đàn áp tàn bạo của ĐCSTQ. Những người là tinh hoa chân chính của Phật giáo và Đạo giáo đã bị đàn áp. Trong số những người còn lại, nhiều người đã quay trở lại cuộc sống trần tục, và nhiều người khác là những Đảng viên Cộng sản hoạt động bí mật chuyên mặc áo cà sa, áo choàng Đạo sĩ hay áo dài linh mục để bóp méo Kinh Phật, Đạo Giáo và Kinh Thánh và để tìm cách biện hộ cho các hành động của ĐCSTQ trong những học thuyết này.

Mới đây nhất, sau Đại hội 19 của ĐCSTQ, Phó hội trưởng Hiệp hội Phật giáo Trung Quốc – Hòa thượng Ấn Thuận tuyên bố Đại hội 19 là “Phật kinh đương đại”. Thậm chí, Viện Phật học Nam Hải, tỉnh Hải Nam, Trung Quốc đã tổ chức “Lớp bồi dưỡng học tập tinh thần Đại hội 19” của Hiệp hội Phật giáo tỉnh Hải Nam, “hòa thượng” Ấn Thuận, đương nhiệm Phó hội trưởng Hiệp hội Phật giáo phụ trách chủ trì lớp học nói, “báo cáo Đại hội 19 là Phật kinh đương đại, tôi đã chép tay 3 lần, và còn đang chuẩn bị tiếp tục chép thêm 10 lần”. Ông Ấn Thuận còn nói, đồ đệ Phật giáo đầu tiên cần làm một công dân tuân thủ pháp luật “yêu nước yêu đảng”, sau đó mới nói đến tín ngưỡng Phật giáo.

Nhiều người thân mặc áo cà sa, đầu cạo trọc nhưng lại là Đảng viên được cài cắm vào trong nội bộ của tôn giáo. Mục đích chính là để bóp méo, bẻ cong giáo nghĩa sao cho tôn giáo phải thuận theo đường lối của Đảng.
Nhiều người thân mặc áo cà sa, đầu cạo trọc nhưng lại là Đảng viên được cài cắm vào trong nội bộ của tôn giáo. Mục đích chính là để bóp méo, bẻ cong giáo nghĩa sao cho tôn giáo phải thuận theo đường lối của Đảng. (Getty)

Trong năm 2017, trang mạng Sohu đã đăng bài viết với tiêu đề “Phá vỡ hình tượng truyền thống của tăng nhân, hòa thượng tự xây dựng chùa, uống rượu ăn thịt, vẽ tượng khỏa thân”. Trong đó cho biết, ba hòa thượng đã tự xây dựng một ngôi chùa tại Ô Đang, Quý Dương, Trung Quốc, sống buông thả phóng túng. Họ hút thuốc, uống rượu, vẽ tranh, đọc sách, tham thiền, tự xưng mình là người cải cách. Bài viết cho biết, 3 hòa thượng này còn đang dự định đưa ra quan niệm Phật học mới tương dung với thời đại, phá vỡ hình tượng tăng nhân vốn có. Trong đó một hòa thượng còn muốn vẽ bộ tranh tượng Phật khỏa thân.

Còn có một sự kiện chấn động, năm 2015 truyền thông đã phơi bày chuyện phương trượng chùa Thiếu Lâm (Thiếu Lâm tự) Thích Vĩnh Tín mua dâm, có tình nhân, con riêng ở nước ngoài, còn có mấy tỷ gửi ngân hàng.

Dưới sự chỉ đạo của ĐCSTQ, chùa Thiếu Lâm không còn là nơi dành cho tín ngưỡng tâm linh, mà là một đế chế kinh doanh với nhiều công ty được thành lập, trong đó có một công ty điện ảnh, truyền hình, học viện mỹ thuật, nhà xuất bản, và đoàn biểu diễn kịch. Thiếu Lâm Tự cho thuê khuôn viên làm địa điểm tổ chức các sự kiện, trong đó có cả cuộc thi “thời trang bikini” diễn ra vào mùa hè năm 2009. Cuối năm đó, ngôi chùa này còn được niêm yết trên thị trường chứng khoán.

Việc thương mại hóa tôn giáo trắng trợn như vậy đã được chính quyền Trung Quốc áp dụng trong hàng thập kỷ qua.

Các nhà sư ở chùa Thiếu Lâm Tự đang giương cao quốc kỳ của Đảng Cộng sản Trung Quốc trong một nghi lễ quan trọng. (The Epoch Times)
Các nhà sư ở chùa Thiếu Lâm Tự đang giương cao quốc kỳ của Đảng Cộng sản Trung Quốc trong một nghi lễ quan trọng. (The Epoch Times)

Theo thông tin từ trang web ủa Ủy ban Giám sát Chứng khoán Trung Quốc, hồi tháng 4/2018 Công ty Cổ phần Phát triển du lịch Phổ Đà Sơn công bố Bản dự thảo cho biết, theo kế hoạch ​​Phổ Đà Sơn sẽ được đưa lên sàn chứng khoán. Phổ Đà Sơn thuộc Chiết Giang được mệnh danh là một trong tứ đại danh sơn Phật giáo ở Trung Quốc, gồm Ngũ Đài Sơn (Sơn Tây), Nga My Sơn (Tứ Xuyên) và Cửu Hoa Sơn (An Huy). Thị trường Cổ phiếu A (cổ phiếu phổ thông Nhân dân tệ) sẽ có đủ bốn khu núi nổi tiếng của Phật giáo Trung Quốc. Theo như thông báo, mục tiêu IPO Phổ Đà Sơn dự tính là 615 triệu Nhân dân tệ, nguồn thu sẽ tập trung đầu tư vào cáp treo, tàu thuyền, và nhà đậu xe lập thể.

Chùa chiền, đền tự vốn là chốn linh thiêng để thờ phượng Thần Phật, là nơi thanh tịnh để người chuyên tu tu luyện, thoát ly thế tục, trừ bỏ dục vọng, trở về với cõi vĩnh hằng cực lạc. Tuy nhiên, nhiều thập kỷ qua, tôn giáo tín ngưỡng đã bị ĐCSTQ làm cho méo mó, lệch lạc. ĐCSTQ cho phép các tổ chức Phật giáo và Đạo giáo tồn tại chỉ để ngụy trang cho chính sách tự do tôn giáo, nhưng trên thực tế, là chỉ thị những người xuất gia giả trà trộn vào để làm con rối cho Đảng.

ĐCSTQ cho phép các tổ chức Phật giáo và Đạo giáo tồn tại chỉ để ngụy trang cho chính sách tự do tôn giáo, nhưng trên thực tế, là chỉ thị những người xuất gia giả trà trộn vào để làm con rối cho Đảng.
ĐCSTQ cho phép các tổ chức Phật giáo và Đạo giáo tồn tại chỉ để ngụy trang cho chính sách tự do tôn giáo, nhưng trên thực tế, là chỉ thị những người xuất gia giả trà trộn vào để làm con rối cho Đảng. (Getty)

***

Từ những sự thật lịch sử này có thể thấy rằng, so với các vương triều truyền thống, thậm chí so với vị quân vương bất nhân vào cuối vương triều truyền thống là Tống Huy Tông, ĐCSTQ cũng đều ở trong tình trạng đối lập hoàn toàn.

Con người trong quá khứ dù xấu đến đâu, cũng là con người xấu, dùng các loại thủ đoạn để thỏa mãn sự tham lam của mình; Còn ĐCSTQ xấu, nó là tà ma làm chuyện xấu, lợi dụng lòng tham, sự sợ hãi thậm chí sự ngây thơ chất phác của con người để chống lại Phật Đạo Thần.

ĐCSTQ không phải là sản phẩm của văn hóa Trung Quốc, nó là sản phẩm của sự xâm lấn Trung Quốc của tà thuyết chủ nghĩa cộng sản phương Tây. ĐCSTQ không phải là Trung Quốc, yêu đất nước không phải là yêu đảng, không có ĐCSTQ thì Trung Quốc mới có tương lai.

Quỳnh Chi
Tham khảo: secretchina.com



BÀI CÙNG CHUYÊN ĐỀ

BÀI CHỌN LỌC

Thủ đoạn 'đặc biệt' phá hoại tôn giáo của ĐCS Trung Quốc