Thơ: NỖI ĐAU MANG TÊN COVID

Giúp NTDVN sửa lỗi

(Thương quý tặng bạn bè, người thân và mọi người dân TP. Hồ Chí Minh) - Những con số hàng ngày báo tin về bệnh nhân covid, như hàng ngàn mũi kim; Chích vào tim, nghẹn thở…

Tôi muốn khóc
Khóc cho đất nước tôi
Khóc cho Sài Gòn của chúng tôi
mà không sao rơi được nước mắt
Đã hơn 100 ngày rồi,
nước mắt đã cạn rồi chăng?
Hay đã lặn hết vào trong?
Nó đặc quánh nên không thể nào nhỏ được
Không khóc được mà lòng cứ run lên từng chặp
Những con số hàng ngày báo tin về bệnh nhân covid
như hàng ngàn mũi kim
Chích vào tim
nghẹn thở…
Có nỗi đau nào hơn khi nhìn đồng bào mình
trôi về cái chết mà chẳng thể làm được gì…

Dịch Covid-19 tiếp tục tăng nhanh ở TP. HCM và các tỉnh phía Nam. (Ảnh: Getty Images)
Dịch Covid-19 tiếp tục tăng nhanh ở TP. HCM và các tỉnh phía Nam. (Ảnh: Getty Images)

Con quỳ lạy bên đường không được tiễn mẹ đi
Chồng đứng ngoài hàng rào, lần cuối không được nhìn mặt vợ
Đứa trẻ 5 tuổi một mình trong khu cách ly
chưa biết thế nào là sợ
Nó ngồi buồn không hiểu chuyện gì xảy ra…
Hàng ngàn người đã vội vã đi xa
không một lời từ biệt
Từng đoàn xe tang nối đuôi nhau không người đưa tiễn
Xe tải, xe ca, xe công nông đều trở thành xe chở quan tài
Giàu nghèo, sang hèn chẳng chừa một ai
Nếu có chết đều âm thầm đến lò thiêu không kèn không trống
Một Sài Gòn nhộn nhịp, trẻ trung năng động

Khi covid vào bỗng hoá âm u

bệnh viện bệnh nhiệt đới tp. hcm
Bệnh viện Bệnh nhiệt đới TP. HCM thành ổ dịch COVID-19 mới. (Ảnh: chinhphu.vn)

Thương quá Sài Gòn của chúng tôi!
Bao bệnh viện dã chiến mọc thêm
vẫn thiếu chỗ cho người cần giúp đỡ
Hàng ngàn bác sĩ, điều dưỡng viên… đã trở thành chiến sĩ
Đã hàng ngàn giờ trong bộ đồ bảo hộ dưới cái nóng như nung
Họ là niềm hy vọng của hơn chín chục triệu dân
Đã vắt kiệt sức mình để cứu người không một giây toan tính
Để rồi có người đã ngã xuống như một người lính
Có người, đến một hôm nằm trên cáng bệnh nhân
Không nỗi đau nào hơn nỗi đau của người thầy thuốc nhân dân
Nhìn bệnh nhân chết dần mà không thể cứu
Cô y tá trực tổng đài trong phòng cấp cứu
Nước mắt lưng tròng khi phải từ chối bệnh nhân
Ai cũng biết họ đã kiệt sức rồi dù họ luôn âm thầm
Không than vãn không một lời oán thán
Họ bất lực khi mọi thứ dường như đã cạn
Giường bệnh, thuốc men, thiết bị y tế chuyên dùng…
Nước mắt họ cạn rồi hay cũng lặn hết vào trong?
Nó đặc quánh nên không thể nào nhỏ được.

Chúng ta còn sống là còn cơ hội, hãy trân quý thời cơ, đừng để cơ hội qua đi, khi ấy dẫu có uất hận, tiếc nuối hay phản tỉnh cũng đều là vô ích.
Tôi bất lực chẳng làm gì được hết; Đành ngồi nhà nguyện cầu tâm hướng mãi về xa.. (Ảnh: NTD Việt Nam tổng hợp)

Tôi muốn viết mà không thể viết tiếp
Những con chữ cứ tóe tung lả tả vô hồn
Chiến tranh đã không còn
Vậy mà trên đất Sài Gòn
Những cái chết vẫn cứ nối đuôi nhau mang tên covid
Tôi bất lực chẳng làm gì được hết
Đành ngồi nhà nguyện cầu tâm hướng mãi về xa.

Hà Nội (Khởi 07/08 xong 11/08/2021)

Kim Nhũ

 



BÀI CHỌN LỌC

Thơ: NỖI ĐAU MANG TÊN COVID