Nhà ngoại cảm nổi tiếng "Đối thoại với Thiên Đường" - linh hồn nói với tôi... (P3)

Giúp NTDVN sửa lỗi

James Van Praagh là nhà ngoại cảm nổi tiếng thế giới, ông được coi là một trong số ít những nhà ngoại cảm trên thế giới có thể giao tiếp với người chết. Cuốn sách ‘Đối thoại với Thiên đường’ (Talking to Heaven) của ông cũng được nhiều chuyên gia đánh giá cao là cuốn sách bán chạy nhất.

Xem Phần 1, Phần 2

Ông James Van Praagh sinh tại New York vào ngày 23 tháng 8 năm 1958. Ông là một nhà văn, nhà sản xuất và nhân vật truyền hình người Mỹ. Là một nhà ngoại cảm nổi tiếng thế giới, ông được biết đến với việc truyền tải thông tin và đối thoại giữa thế giới vật chất và tâm linh. Ông tự mô tả mình là một người có khả năng nhìn sâu và giao tiếp với các linh hồn.

Ông đã viết nhiều cuốn sách, bao gồm cuốn sách bán chạy nhất của Thời báo New York Times ‘Đến thiên đường’, ‘Nói chuyện với Thiên đường’ (Talking to Heaven), ‘Sống chung với người chết’ (Living with the Dead) v.v..

Tai nạn máy bay

Nhà ngoại cảm có thể giúp thân nhân của những người đã khuất vượt qua đau buồn. Khi các khách hàng tham dự gọi hồn, tôi thường yêu cầu họ tĩnh tọa và suy tưởng trước khi bắt đầu. Sau khi thiền định, vị khách hàng Marilyn thực sự yên bình trở lại. Tôi giải thích ngắn gọn những gì cô ấy sẽ thấy, và gần như cùng lúc, tôi cảm thấy một người đang đứng bên trái Marilyn.

“Cô có biết ai đó tên là Roger không?”, tôi hỏi cô ấy. Cô nói rằng đó là tên của người chồng đã khuất của cô. “Tôi thấy anh ấy có mái tóc đỏ vàng, và anh ấy thường xuyên chải đầu”. Khi tôi nói tới chải đầu, mắt cô ấy lập tức đỏ lên và nói: “Đúng vậy, anh ấy chỉ thích chải đầu”.

“Tôi nhìn thấy buồng lái của phi công điều khiển, đồng hồ đo và các thiết bị trên bảng điều khiển đều bị hỏng, tôi cũng thấy khói và lửa, và sau đó tất cả mọi thứ biến thành bóng tối. Điều này có ý nghĩa gì với cô không?”.

Marilyn run lên và lấy khăn giấy ra lau nước mắt và cô nói: “Roger đã chết trong một vụ tai nạn máy bay một năm trước và máy bay của anh ấy hạ cánh vào ban đêm”.

“Anh ấy nói rằng anh ấy rất yêu cô và luôn chờ đợi để được tiếp xúc với cô. Anh ấy rất háo hức, và anh ấy nói rằng ‘chúc em ngày lễ kỷ niệm ngày cưới vui vẻ!’”.

Cô ấy kinh ngạc thốt lên: “Ôi trời, kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi vừa trôi qua vào tuần trước!”.

“Đứng bên cạnh anh ấy là một người mà cô biết”. Marilyn không thể thốt nên lời.

“Đó là một cậu thanh niên, nói tên nó là Tommy. Cô có biết cậu ấy không?”

Marilyn dường như chết lặng, và sau đó cô ấy hô lớn lên: “Đúng, đúng, đúng rồi! Tommy là con trai của tôi. Nó và Roger đã ở trên máy bay đó cùng nhau. Ngọn nguồn là vì Tommy muốn Roger đưa cậu ấy đi máy bay cùng”.

“Tommy nói ‘mẹ đừng sợ, bây giờ con đang ở với bố’. Cậu ấy muốn cô vào phòng và xé tấm áp phích Star Wars trên tường. Giờ cậu ấy không cần những thứ đó nữa”.

Marilyn không dám tin và khoát tay: “Đó là tấm áp phích treo bên cạnh giường của Tommy”.

“Cậu ấy còn đề cập đến một cái tên khác, Bobby, cậu ấy muốn nói với Bobby điều gì đó”.

“Bobby là đứa con khác của chúng tôi”, Marilyn giải thích.

“Tommy nói rằng cậu ấy không thực sự tức giận với Bobby vì đã lấy chiếc áo sơ mi đỏ của cậu ấy từ ngăn kéo thứ hai để mặc”. Sau một lúc im lặng, tôi hỏi cô ấy liệu nó có ý nghĩa gì không?

“Hôm nay Bobby mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ. Khi tôi ra ngoài vào buổi sáng, tôi chỉ tình cờ nhìn thấy cháu lấy nó ra và mặc”. Marilyn hoàn toàn tin những thông tin cô vừa tiếp xúc được chính là từ chồng và con trai của cô. Roger tiếp tục chứng minh thêm các chi tiết. Cậu nhắc đến tên các đồng nghiệp Không quân của mình, nơi cậu từng phục vụ và vị trí của cậu là gì.

Sự ra đi đột ngột của một người thân yêu có thể làm tan nát một gia đình. Nhất là khi cả chồng và con mất đi cùng một lúc, trong hoàn cảnh khủng khiếp như vậy, dường như là một sự xung kích tột đỉnh. Những vết thương như vậy thường rất khó có thể chữa lành.

Khi tôi tiễn cô ấy ra xe, cô ấy nói: “James, anh đã thay đổi cuộc đời tôi. Tôi nghĩ rằng mây đen đã rời xa mình. Khi biết chồng và con tôi đang ở bên nhau và có khoảng thời gian vui vẻ khiến tôi hoàn toàn nhẹ nhõm. Cảm ơn anh”.

Tôi nói với cô ấy rằng tôi rất vui vì cô ấy nhận nhận được thông tin mà cô muốn. Cô ấy ngồi trong xe một lúc, sau đó kéo cửa xe xuống rồi nhìn vào mắt tôi và nói: “Thật ra, tôi không chỉ là nhẹ lòng, mà tôi còn có thêm dũng khí để tiếp tục sống”. Cô ấy mỉm cười và quay xe rời đi.

Linh hồn người bị chết đuối

Thông thường, khi ngồi với khách hàng, một lúc sau căn phòng tràn ngập linh hồn của người nhà hoặc bạn bè của người đó. Giống như nhiều người đang nói chuyện cùng một lúc, thật sự rất khó để phân biệt ai là ai. Thường thì người mà khách muốn tiếp xúc sẽ xuất hiện đầu tiên, nhưng thỉnh thoảng sẽ có một nhóm các linh hồn xuất hiện khiến khách bất ngờ. Cho dù ở một thế giới khác, phép lịch sự vẫn rất quan trọng. Một linh hồn bất ngờ xuất hiện, cũng sẽ chờ đợi cho đến khi khách đoàn tụ với những người thân yêu của họ trước, rồi mới chọn thời điểm thích hợp khác để lên tiếng. Thường thì linh hồn bất ngờ này sẽ tiết lộ những thông tin khiến khách kinh ngạc.

Anh Mark đã có một cuộc trò chuyện với người cha đã qua đời cách đây vài năm. Cũng giống như những lần gọi hồn bình thường, mọi thứ Mark muốn biết đều đã được giải đáp.

Ngay trước khi buổi gọi hồn kết thúc, tôi cảm thấy có một người khác đã xuất hiện. Tôi hỏi Mark có biết một người tên Doug không? Mặt Mark lập tức trở nên tái mét, anh gật đầu lia lịa và nói: “Biết... tôi biết. Anh ấy đã nói gì?”

“Anh ấy muốn nói với anh rằng anh ấy sẽ không bao giờ ra ngoài trời mưa to nữa. Anh hãy nói với bố mẹ anh ấy rằng mọi việc của anh ấy đều ổn cả. Anh có hiểu ý tôi không?”

Mark lắp bắp: “Hiểu, tôi hiểu rồi, ông hãy nói tiếp đi”.

“Anh ấy nói anh ấy bị nước lũ nhấn chìm, và hối hận vì lúc đầu anh ấy không biết nó nguy hiểm như thế nào. Điều này thực sự kỳ lạ. Anh ấy cũng đề cập đến một chiếc xe đạp mới”.

“Anh ấy có phải bị chết đuối không? Tôi cảm thấy như thể anh ấy đã nuốt rất nhiều nước. Anh ấy nổi lên, chìm xuống, và phổi đầy nước”. Ngực tôi căng lên và đau đớn, như thể Doug đã xâm nhập vào cơ thể tôi. “Tôi cảm thấy anh ấy hôn mê, từ từ mất đi ý thức, mọi thứ đều rất mờ mịt”.

“Anh có biết rằng có những ngọn đuốc, hoặc những người cứu anh ấy ở gần đây không? Anh ấy nói rằng một số người đang ở trên bờ”.

“Có, thuyền của nhân viên cứu hộ đã thử cố gắng các cách để cứu anh ấy lên bờ”.

Tôi tiếp tục: “Anh ấy cũng đã cố gắng nắm lấy sợi dây, nhưng không thể nắm tới”.

Mark khẽ nói: “Còn gì nữa không?”

“Anh ấy muốn chào Max. Điều này có ý nghĩa với anh không?”

“Ôi! Chúa ơi! Max là con trai tôi, có đôi khi Dough giúp tôi chăm sóc nó. Rồi họ trở thành bạn tốt của nhau. Thật kỳ lạ!”

Anh ấy nói tới Florida. Anh ấy đưa cho tôi xem một chiếc mũ bóng chày, anh ấy muốn làm gì... Tôi không hiểu lắm. Chờ một chút, anh ấy đã đề cập đến Malora hoặc Malorin”.

“Florida Ma Lorraine!” Mark hét lên. “Tôi vừa tặng cho Max một chiếc mũ Doug Lorraine. Nó thích nó vì chiếc mũ khiến nó nhớ đến Doug”.

“Anh ấy nói cậu bé đội chiếc mũ đó thật đẹp, đồng thời, sẽ vẫy chào những đứa trẻ đi ngang qua đường phố”.

Mark giải thích rằng mọi người đều thích Doug. Anh ấy là một người hâm mộ thể thao và tất cả trẻ em đều yêu thích anh ấy.

“Doug lại nhắc đến chiếc xe đạp mới của mình. Anh ấy thích chiếc xe đạp mới của mình. Tôi không hiểu sao anh ấy cứ nói mãi về chiếc xe đạp này”.

“Không thể tin được!” Cuối cùng anh ấy cũng giải thích “Chiếc xe đạp đó là khởi đầu của cả sự việc. Hai ngày trước bão anh ấy có một chiếc xe đạp mới, hôm bão anh ấy đạp xe sang sông để xem bão lũ xối xả thế nào. Kết quả là chiếc xe đạp đã bị cuốn xuống sông và Doug muốn nhảy ra. Nhưng rốt cuộc anh ấy cũng bị rơi xuống sông. Dòng nước chảy xiết đến nỗi anh ấy không thể thoát ra được”.

“Anh ấy muốn gửi lời chào đến Linda”

“Linda là vợ tôi”, Mark giải thích, “Tôi sẽ nói với cô ấy”.

“Anh ấy rất hạnh phúc khi ở đây. Anh ấy muốn anh nói với mọi người rằng anh ấy đang rất tốt”.

“Được, không vấn đề gì!” Mark cười nói, nhìn lên bầu trời.

Vài ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi từ gia đình Doug. Họ rất ngạc nhiên vì chi tiết tôi tiết lộ quá chính xác và đài truyền hình địa phương cũng đưa tin về vụ việc. Họ đã hẹn với tôi. Vài tuần sau, họ có cuộc tiếp xúc với Dough và yên tâm khi biết con trai họ vẫn ổn sau khi chết. Doug nói với cha mẹ rằng cuộc đời anh không kết thúc vào ngày giông bão đó. Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ tiếp tục hoàn thành việc học và có thể có bạn gái! Họ rất vui khi biết rằng sinh mệnh của của Doug vẫn quả thực tiếp diễn.

Minh An

Theo Secretchina

(Còn tiếp)



BÀI CHỌN LỌC

Nhà ngoại cảm nổi tiếng "Đối thoại với Thiên Đường" - linh hồn nói với tôi... (P3)