Hoàng hậu Mông Cổ: Tâm nguyện đời này (P-1)

Giúp NTDVN sửa lỗi

Hợp Đáp An từ ngày hiểu chuyện, trong lòng đã có nguyện vọng rằng, thảo nguyên Mông Cổ sẽ xuất hiện một vị đại anh hùng thống nhất các bộ lạc, dẫn dắt người dân sống cuộc sống hòa bình và tự do. Kỳ thực, thời cô còn là một thiếu nữ non nớt nhất, bà đã tình cờ gặp được Thiết Mộc Chân, chàng thiếu niên quý tộc lúc đó đang trong cảnh khốn cùng. Từ đó trở đi không vị anh hùng thứ 2 nào lọt vào được trái tim của cô nữa.

1

Từ những câu chuyện của các cụ giả kể lại, Hợp Đáp An dần dần hiểu được Mông Cổ, quốc gia quê hương cô, lại một lần nữa lâm vào cục diện chia năm sẻ bẩy. Các bộ tộc luôn đánh lẫn nhau, tranh cướp người dân và bò dê. Họ hôm nay có thể là bạn ngày mai có thể là kẻ thù. Là một nô lệ ngày đêm làm lụng vất vả, Hợp Đạt An chỉ có thể theo thủ lĩnh không ngừng di dời khu trại, cô còn phải luôn nơm nớp lo lắng bởi những chiến sự đột ngột ập đến.

Tất cả những tin tức trên thảo nguyên liên quan đến người ấy đều khiến cô mong ngóng và hạnh phúc.

Cô có 2 người anh trai tên Xích Lão Ôn và Trầm Bạch Dã. Họ thường tụ lại nói chuyện về Thiết Mộc Chân. Cô luôn mở to đôi mắt chú ý lắng nghe những gì anh trai nói, chị sợ để sót mất một từ. Họ nói, họ từng trông nom cậu chủ nhỏ Thiết Mộc Chân, sau đó họ rời đi và chuyển đến bên sông Tang Cô Nhi cư trú.

Khi con ngựa của gia đình bị đánh cắp, Thiết Mộc Chân và một thiếu niên tên là Bác Nhĩ Truật với kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung cao siêu, hai người đã khiến bọn trộm ngựa hung hãn sợ hãi bỏ chạy, họ đã lấy lại con được ngựa. Hình ảnh chụp ở cánh đồng Mông Cổ. (fotolia)

Một lần, con ngựa của gia đình bị đánh cắp, Thiết Mộc Chân và một thiếu niên tên là Bác Nhĩ Truật với kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung cao siêu, hai người đã khiến bọn trộm ngựa hung hãn sợ hãi bỏ chạy, họ đã lấy lại con được ngựa

Người dân các bộ lạc bắt đầu truyền tụng những truyền kỳ của hậu duệ gia tộc Hoàng Kim. Hợp Đáp An rất chú ý lắng nghe tất cả những sự việc mà Thiết Mộc Chân đã làm, cô cảm thấy dường như anh đang ở bên cô, như chưa từng rời khỏi lều Yurt nhà Tỏa Nhi Hãn Thất Thích, ngôi nhà đơn sơ mà ấm áp của cô.

Cô nhìn các anh trai, họ đều là những thiếu niên đã trưởng thành như những thanh niên cao lớn, cường tráng, xem ra giờ đây Thiết Mộc Chân nhất định thần thái oai phong lẫm liệt hơn nhiều.

Có một hôm, Xích Lão Ôn mang về một tin mới nhất: “Muội muội, chủ nhân nhỏ đã cưới phu nhân Bột Nhi Thiếp đón về nhà rồi".

Đôi tay miệt mài vắt sữa ngựa bất giác dừng lại, Hợp Đáp An ngây ngây nhìn lên bầu trời. Một đôi nhạn vàng vừa mới lớn lướt qua đầu cô, giống như chủ nhân cao quý nhất trên thảo nguyên đang nhìn xuống các con dân của mình.

Hợp Đáp An thầm nghĩ, Bột Nhi Thiếp được sinh ra ở bộ lạc Hoằng Cát Thích, là nơi chuyên sản sinh ra những mỹ nữ, cô ấy nhất định là một nữ nhi xinh đẹp nhất và thông minh nhất, thì mới xứng đáng sánh đôi với Thiết Mộc Chân, người mà trong mắt có lửa, trên mặt có hào quang.

Xích Lão Ôn rất cao hứng, thấy đôi mắt của em gái hiện lên một chút u buồn tựa như anh hiểu ra điều gì đó.

Cô liền cười, không ai biết cô đang nghĩ gì. Vào giữa mùa hè, bên cạnh đống lông cừu oi bức, cuộc gặp định mệnh cô và Thiết Mộc Chân đã được định sẵn.

2

Hợp Đáp An còn nhớ khi còn nhỏ, bộ tộc Thái Diệc Xích Ngột của cô và bộ tộc Khất Nhan của Thiết Mộc Chân đều thuộc về bộ lạc của nước Mông Ngột Hãn. Nhưng nàng chỉ là một người hầu nữ bình thường, mà anh lại là con trai trưởng của Dã Tốc Cai - thủ lĩnh bộ tộc Ngật Nhan. Khi sinh ra, anh đã mang trên tay một cục máu đông, anh là người kế vị thủ lĩnh tôn quý, cũng là một chiến binh mà ông Trời đã lựa chọn.

Hai người họ gần như không thể gặp nhau. Lúc đó, cô vừa học cách lao động làm việc, lúc nghỉ ngơi cô vừa chơi cùng vài đứa trẻ, cô vừa lặng lẽ quan sát mấy chủ nhân nhỏ đang luyện cưỡi ngựa, bắn cung đấu vật ở cách 2 ngôi nhà lều. Hợp Đáp An biết, có một tráng sĩ vóc dáng cao nhất, âm thanh vang động nhất, thi đấu luôn chiến thắng đó, chắc chắn là Thiết Mộc Chân.

Thật tiếc cô không thể nhìn thấy rõ dung mạo của anh. Đôi khi cô tự hỏi, khi nào cô có thể nói chuyện với chủ nhân nhỏ đây?

Thời gian trôi như bay, chớp mắt thủ lĩnh Dã Tốc Cai dẫn Thiết Mộc Chân, khi đó mới chín tuổi, đi xa. Nghe nói, về quê mẹ của phu nhân Ha Ngạch Luân để lựa chọn một cô gái tốt để đính hôn.

Không ai ngờ rằng, một hỉ sự trong nháy mắt biến thành đám tang. Thủ Lĩnh Dã Tốc Cai ngã xuống ngay khi trở về trại. Trước khi chết, ông đã nói với người hầu trung thành rằng: "Trên đường trở về tôi bị người Tartar hạ độc. Xin hãy chăm sóc quả phụ và những đứa trẻ mồ côi, mau gọi Thiết Mộc Chân, con trai cả của ta tới đây!”

Cả bộ tộc đều hoảng sợ bàng hoàng. Hợp Đáp An bé nhỏ ngơ ngác nhìn vở kịch trước mặt. Cô lo lắng nghĩ, Thiết Mộc Chân sẽ buồn biết bao khi hay tin cha mình qua đời. Từ nay về sau, anh ấy và phu nhân Ha Ngạch Luân sống sao đây?

Khu trại của Thành Cát Tư Hãn. Bức tranh là từ "Bộ sưu tập lịch sử" do nhà sử học Rashid al-Din Hamadani (1247-1318) biên tập lại thời kỳ nước Y Nhi Hãn Mông Cổ. (Phạm vi công cộng)

Từ thời Yêm Ba Hài Hãn trở đi, nước Mông Cổ bước vào suy thoái, liên minh các bộ lạc trở nên vô cùng yếu ớt. Những tâm tư mà các vị thủ lĩnh hết sức che giấu, thì do cái chết của Dã Tốc Cai nên họ đã vội vã bộc lộ ra.

Cha của Hợp Đạt An là Tỏa Nhi Hãn Thất Thích, ông luôn buồn bã trong những ngày này, và kể lại những sự việc xảy ra trong tộc cho các con. Hợp Đạt An biết rằng, mọi thứ khủng khiếp hơn nhiều so với những gì mình tưởng tượng. Đầu tiên, hai phi tử của Yêm Ba Hài Hãn chủ trì lễ khai xuân đã cố tình không đợi mẹ con Ha Ngạch Luân, mục đích không để cho nhận thịt và rượu cúng tổ tiên, và dọa bỏ rơi họ.

Ngày hôm sau, Hợp Đạt An bị Tỏa Nhi Hãn Thất Thích đánh thức dậy từ rất sớm và giục thu dọn đồ đạc. Hóa ra là thủ lĩnh bộ tộc Thái Diệc Thích Ngột là Thái Lý Hốt Đài đã ra lệnh lập tức chuyển đến nơi khác. Điều quá đáng hơn là ông muốn dẫn tất người Bộ tộc Khất Nhan đi, chỉ để lại gia đình Ha Ngạch Luân.

Trên thảo nguyên rộng lớn, cuộc sống của những người dân du mục vất vả và nguy hiểm, huống chi một gia đình cô độc mất đi người chủ? “Bọn họ thực sự muốn bỏ rơi anh ấy!” Cô trong lòng lo sợ, nhưng một nữ nô bộc nhỏ như cô thì có thể làm được gì?

Đàn ông có nhiệm vụ lùa bò và cừu, phụ nữ có nhiệm vụ giúp đỡ người già và trẻ nhỏ, đi theo Thái Lý Hốt Đài đến khu trại mới. Hợp Đáp An chỉ có thể ngây người đi theo bước chân của những người thân, cũng có lẽ cô là người duy cứ mỗi bước đi lại nhất quay đầu lại nhìn ngôi nhà lều gia đình Ha Ngạch Luân.

“Đừng đi, xin đừng đi!” Lão người hầu trung hậu của Dã Tốc Cai kêu lên, dùng thân mình chặn con ngựa của thủ lĩnh bộ tộc Thái Dịch Xích Ngột. Thủ lĩnh thờ ơ nói: "Nước sâu đã cạn, đá đã mòn! Ông dựa vào cái gì thuyết phục chúng tôi ở lại! Họ liền đi và dùng giáo đâm sau lưng ông lão.

Bà Ha Ngạch Luân phi ngựa đến ngăn cản họ: "Dã Tốc Cai tuy không còn nữa, nhưng con trai cả sẽ sớm trưởng thành và trở thành thủ lĩnh mới! Xin đừng bỏ đi!". Quả nhiên có một số người dân thay đổi ý định, bước chậm lại.

Hợp Đáp Án không nhịn được nói: “Cha, chúng ta cũng ở lại đi!” Ông bố liền kéo cô đi tiếp: “Con nha đầu ngốc mau đi thôi!”

3

Đến khu trại mới Hợp Đáp An không vui chút nào dù có khí hậu ôn hòa và nhiều cây cối nước hơn. Nhiều lần, cô tuyệt vọng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại anh ấy. Cô không hiểu tại sao một người cao quý, xuất sắc lại phải chịu nhiều khổ nạn đến như vậy? Còn không bằng cô, một nữ nô bộc nhỏ bé lại sống thoải mái?

Đến khu trại mới Hợp Đáp An không vui chút nào dù có khí hậu ôn hòa và nhiều cây cối nước hơn. Nhiều lần, cô tuyệt vọng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại Thiết Mộc Chân. Hình ảnh chụp đồng cỏ Mông Cổ. (Shutterstock)

Vài năm sau, cô đã học được cách vắt sữa ngựa một cách thuần thục và nhanh chóng. Ngày tháng cứ thế bình yên trôi qua, cho đến một mùa hè, người lớn lại tất bật chuẩn bị cho lễ hội. Tháp Lí Hốt Đài dẫn đầu một đội kỵ binh lên đường, ông nói rằng: "Thiết Mộc Chân của bộ tộc Khất Nhan đã trưởng thành, như con báo lao xuống núi, của chạy như một con báo xuống đồi, như con cắt bắt bóng, hắn đã giết chết người em trai của mình! Chúng ta phải tiêu diệt hắn trước khi hắn lớn mạnh, nếu không thì đó là tai họa của thảo nguyên chúng ta".

Lý do xuất binh quang minh chính đại, nhưng ý đồ đằng sau nó càng nham hiểm hơn. Mọi người biết rằng Thái Diệc Xích Ngột và Khất Nhan đã là kẻ thù, Thiết Mộc Chân lông cánh đầy đủ rồi, lẽ nào không đến để trả thù sao?

Tỏa Nhi Hãn Thất Thích nghe tin này chỉ biết lắc đầu thở dài bất lực. Xích Lão Ôn nhịn không nổi nói một câu: "Chẳng phải đang ép gia đình Ha Nhạch Luân vào đường cùng sao?"

Khoảng mười ngày sau, Tháp Lý Hốt Đài quay trở về báo tin đại thắng. Hợp Đáp An liền chạy vội ra khỏi lều, thấy đội đang áp giải một thiếu niên mười mấy tuổi, quần áo xộc xệch, bị khóa chặt bởi một cái gông gỗ, nhưng khuôn mặt tỏ ra điềm tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, cùng với đôi mắt sâu thẳm.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn rõ dung mạo anh, cô biết đây chính là Thiết Mộc Chân, hậu duệ xuất chúng nhất trong Gia tộc Hoàng kim. Cô nghe thấy Tháp Lý Hốt Đài ngạo mạn ra lệnh: "Đưa Thiết Mộc Chân đến từng lều thay phiên quản! Chúng ta sẽ dùng đầu hắn để tế trời vào ngày trăng tròn màu đỏ ngày 16 tháng 4”.

Vài ngày sau, anh được đưa đến gia đình Hợp Đáp An. Khi lính áp giải quay lưng đi, Xích Lão Ôn và Trầm Bạch liền tháo gông cùm trên người và để anh nghỉ ngơi. Hợp Đáp An mang thịt cừu nướng và rượu sữa ngựa đến để anh ăn mau phục hồi thể lực.

Đây là lần đầu tiên Hợp Đáp An ở cạnh anh, xem như đây là lần đầu tiên họ quen biết nhau. Thiết Mộc Chân rất cảm kích ba anh em đã liều mạng giúp đỡ, thề rằng: “Các bạn hảo tâm, nếu lần này tôi sống sót, nhất định sẽ long trọng báo đáp mọi người!”

Ánh mắt của anh dừng lại ở Hợp Đáp An, cô bé dịu dàng bẽn lẽn có đôi mắt trong veo khiến người ta cảm thấy vui vẻ và an tâm khi nhìn.

"Cô tên là gì?"

Cô cười và nói: “Tôi tên là Hợp Đáp An”.

Thiết Mộc Chân lúc ấy rất mệt mỏi, ba anh em cũng không dám nhiều lời, bèn để anh ngủ. Đêm hôm đó, Hợp Đáp An hầu như không chợp mắt, mà ngồi bên ngoài lều canh gác, đề phòng những tên lính gác bất chợt đến.

Một đêm trôi qua nhanh chóng. Khi các lính canh bước vào lều thì 3 anh em đã lấy gông cùm khóa Thiết Mộc Chân lại như cũ, và làm ra vẻ đã "canh gác nghiêm túc" cả đêm, lính canh gật đầu vui vẻ, và áp giải Thiết Mộc Chân đi.

Hợp Đáp An lặng lẽ nhìn anh bị đưa vào một túp lều khác, và khép đôi mắt buồn bã lại. Dưới cái nắng như thiêu như đốt, nhưng cô lại cảm thấy rất lạnh. Anh chỉ là một đứa trẻ trạc tuổi mình, tại sao phải chịu những thử thách sinh tử như vậy? Trong lòng cô thầm cầu nguyện: "Cầu ông Trời phù hộ cho chủ nhân nhỏ Thiết Mộc Chân có thể thoát khỏi đây an toàn, sớm trở thành Khả hãn của Mông Cổ".

4

Mùa hạ ngày 16/4, là một lễ hội quan trọng của người Mông Cổ. Người Thái Diệc Xích Nhột tổ chức tiệc mừng cùng nhau hát ca, nhảy múa, uống rượu. Ở một góc khuất, cậu thiếu niên Thiết Mộc Chân bị khóa bởi một cái gông gỗ. Có lẽ Tháp Lý Hốt Đài cảm thấy những ngày này Thiết Mộc Chân đã không chịu đựng nổi nữa rồi, chỉ để lại một thiếu niên yếu ớt canh gác giám sát anh.

Người Thái Diệc Xích Ngột tổ chức tiệc mừng cùng nhau hát ca, nhảy múa, uống rượu.. Bức tranh vẽ một phụ nữ Mông Cổ. (Shutterstock)

Nhân lúc mọi người trễ nải nhất, Thiết Mộc Chân đã chờ đợi được thời cơ tốt nhất để trốn thoát. Anh dùng cái gông gỗ đang trói buộc mình đánh người thiếu niên đó ngất đi, thừa cơ người Thái Diệc Xích Ngột đang say sưa vui vẻ thì bỏ trốn! Khi Tháp Lý Hốt Đài phát hiện có người bỏ trốn, thì Thiết Mộc Chân đã chạy trốn rồi, anh đã nhảy xuống sông Oát Nan lẩn trốn.

Vào ban đêm, vầng trăng lên cao chiếu rọi lên thảo nguyên. Không còn nơi nào để trốn, Thiết Mộc Chân đành ngửa mặt lên trời, mặc cho nước sông xối vào chiếc gông trên người, mang anh trôi đi theo dòng nước. Cách đó không xa, Tháp Lý Hốt Đài mang theo một lượng lớn thị vệ đi dọc sông Oát Nan tìm kiếm, ngay sau đó liền có người tìm thấy anh.

Người này không gọi đồng đội đến bắt người, mà cảnh giác nhìn xung quanh, hạ giọng nói: "Tiểu chủ nhân, chính vì ngài có tài trí như thế này nên Tháp Lý Hốt Đài thù ghét ngài lắm, ngài cứ nằm thế này đi, tôi sẽ không báo cho họ biết”.

Giọng nói rất quen thuộc, Thiết Mộc Chân nhìn kỹ liền nhận ra người đàn ông này chính là Tỏa Nhi Hãn Thất Thích, cha của ba anh em Xích Lão Ôn. Ông nói xong vội quay về đội tìm kiếm. Tháp Lý Hốt Đài dẫn người đi tìm rất lâu nhưng không thu được gì, mọi người đang bàn xem nên làm gì. Tỏa Nhi Hãn Thất Thích liền nhân cơ hội khuyên: "Mọi người quay lại theo đường cũ kiểm tra lại xem còn sót chỗ nào chưa tìm không".

Mọi người thảo luận một lúc, Tháp Lý Hốt Đài và mọi người gật đầu đồng ý làm theo kiến nghị. Tỏa Nhi Hãn Thất Thích lại quay lại chỗ Thiết Mộc Chân nấp và nói nhỏ: “Tôi vì ngài tốn bao nhiêu công sức, ngài nhớ phải nằm ở đây cẩn thận!”

Lần tìm kiếm thứ hai không thu được kết quả, Tỏa Nhi Hãn Thất Thích liền khuyên: "Thủ lĩnh, ban ngày hắn bỏ trốn, ban đêm chúng ta tìm đâu đây? Hay là quay theo tuyến đường cũ tìm lại một lần nữa rồi giải tán. Đợi đến khi trời sáng, chúng ta sẽ tiếp tục tìm, người đó đang mang theo gông cùm, có thể trốn đi đâu được?"

Lần tìm kiếm thứ ba, Tỏa Nhi Hãn Thất Thích lại lén quay lại báo tin cho Thiết Mộc Chân: "Chúng tôi sẽ tìm thêm một lần nữa rồi rời đi, ngài hãy đi tìm mẹ và em trai. Nếu gặp người khác, tuyệt đối đừng nói đã gặp tôi nhé!"

Thiết Mộc Chân gật đầu: “Đừng lo lắng, ông bảo vệ tôi ba lần, tôi sẽ không bao giờ phản bội".

Khi người Thái Diệc Xích Ngột giải tán, Thiết Mộc Chân lên bờ, nhưng không vội rời đi. Một người mang theo gông cùm, không ngựa, không nước uống và thức ăn, có thể vượt qua quãng đường dài trên thảo nguyên tìm người thân?

5

Đến đêm khuya, Hợp Đạt An vẫn không ngừng làm việc. Vào ngày trăng tròn đỏ, cô bồn chồn không có tâm trạng tham gia lễ hội. Lúc đầu cô rất đau buồn, Thiết Mộc Chân sắp bị xử tử. Nhưng về sau cô nghe tin Thiết Mộc Chân đã đánh ngất người canh gác rồi bỏ trốn, những người bộ tộc đi tìm tới lui ba lần trên sông Oát Nan mà không thấy. Cô vừa mừng vừa lo, bây giờ anh đang ở đâu?

Cô thiếu nữ dịu dàng thầm suy nghĩ tâm sự của mình, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt cô, thật là yên tĩnh thanh bình. Lúc này, cô không tin được có một bóng người mang theo xiềng xích lao đến bên ngoài ngôi nhà lều của cô. Hợp Đáp An quả không dám tin vào mắt mình, đó là anh, là Thiết Mộc Chân.

Vào thời khắc nguy cấp, Thiết Mộc Chân đã coi nhà của Hợp Đáp An là nơi an toàn nhất để ẩn náu. Chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng khiến anh tín nhiệm như thế này, và nguyện giao phó tính mạng mình!

Hợp Đáp An rất vui, dường như đây không phải là đang lánh nạn, mà là cuộc tương phùng của 2 người xa cách đã lâu. "Cha ơi, các anh ơi! xem ai đến này?"

Xích Lão Ôn và Trầm Bạch Dã nghe thấy động tĩnh liền chạy đến, thấy Thiết Mộc Chân họ rất kinh ngạc và vui mừng, nhanh chóng dẫn anh vào trong lều. Thiết Mộc Chân nói: "Khi canh giữ tôi, mọi người chăm sóc tôi rất chu đáo. Cha các anh tìm thấy tôi đã không tố giác, bởi vậy chỉ có các anh mới có thể cứu được tôi!"

Tỏa Nhi Hãn Thất Thích thấy Thiết Mộc Chân quay lại, bèn kinh ngạc hét lên: "Chủ nhân nhỏ, sao ngài không đi tìm mẹ và em trai, đến chỗ tôi đây làm gì?".

Lúc này, cô không tin được có một bóng người mang theo xiềng xích lao đến bên ngoài ngôi nhà lều của cô, đó là anh, là Thiết Mộc Chân! Hình ảnh chụp đồng cỏ Mông Cổ. (Shutterstock)

"Con chim trốn trong bụi cỏ, bụi cỏ còn biết bảo vệ nó. Hiện nay người ta lánh nạn đến đây, sao cha lại nói thế này?" Hai người anh khuyên người cha tháo gông cùm cho Thiết Mộc Chân, rồi ném vào đống lửa đốt đi.

"Nhà của chúng tôi chỉ có vậy, có thể giấu anh ở nơi nào?"

“Đống lông cừu, trốn ở trong đống lông cừu” - Hợp Đáp An đề nghị.

Tỏa Nhi Hãn Thất Thích không đồng ý, 2 người anh nghi ngại: "Trời nóng thế này, ở trong đó sao có thể chịu được?"

Thiết Mộc Chân cười nói: "Không sao, chỉ cần có thể thoát khỏi sự truy bắt của Tháp Lý Hốt Đài, khổ gì tôi đều không sợ!"

Phía sau căn lều là một chiếc xe chất đầy các bó lông cừu trắng xoá như núi tuyết. Hợp Đáp An dẫn Thiết Mộc Chân đến đó, tự mình chọn cho anh một nơi ẩn nấp, và khoét một khoảng trống phía trên để anh thở. Nàng ngượng ngùng nói: "Tiểu chủ nhân, ngài cố gắng chịu khổ ở đây một đêm, qua được lục soát là ngài an toàn rồi”.

“Cảm ơn cô Hợp Đáp An” - Thiết Mộc Chân liền nhảy vào trong đống lông cừu. Khi anh nói chuyện, Hợp Đáp An không dám nhìn thẳng vào mặt anh, đợi anh quay lưng lại, cô mới dám nhìn chăm chú vào dáng vẻ cường tráng của anh.

Đống lông cừu khá dày, không ai có thể nhìn thấy ai, hai người cởi mở trò chuyện như những người bạn cũ. Thiết Mộc Chân kể lại kinh nghiệm sống và những hoài bão của mình, đồng thời nói với cô rằng cô muốn xây dựng lại vinh quang cho dân tộc Mông Cổ giống như tổ tiên của gia tộc hoàng kim. Hợp Đáp An ngây người lắng nghe, đó là những sự nghiệp lớn lao mà cô chưa thể hiểu được nhưng lại vô cùng tò mò, nhưng cô vẫn tin rằng chắc chắn Thiết Mộc Chân sẽ làm được.

Thỉnh thoảng, Hợp Đáp An lại quan tâm hỏi: “Tiểu chủ nhân, ngài có thấy oi bức không?”

Vừa nói cô vừa nới lỏng đóng lông cừu để Thiết Mộc Chân hít thở không khí.

Sau ba ngày Thiết Mộc Chân mất tích, thủ lĩnh Thác Lí Hốt Đài đứng ngồi không yên. Ông ta nghĩ đi nghĩ lại, chắc chắn có người đã che giấu Thiết Mộc Chân, nếu không thì làm sao có nhiều người thư thế mà không tìm ra được một kẻ bị gông cùm, và đã chịu tội khổ cực bao nhiêu ngày nay? Ông ta ra lệnh khám xét từng nhà lều không được bỏ sót nhà lều nào.

Huy Hải
Theo Epoch times



BÀI CHỌN LỌC

Hoàng hậu Mông Cổ: Tâm nguyện đời này (P-1)