Hoa mai của mẹ

Giúp NTDVN sửa lỗi

[Radio] - Người Á Đông thường hướng nội, không khéo nói ra lời yêu thương, nhất là đối với cha mẹ. Thế nên cần dùng hành động để cha mẹ cảm nhận được tình cảm ấm áp, như thế còn hơn cả vạn lời nói, như thế mới là bông hoa mai ngát hương của cha mẹ.

Nghe thêm: Radio Văn Hóa

Áo len của mẹ: Trên mẩu giấy nhỏ có viết: "Cải tạo cho tốt..."

Năm 18 tuổi, vì tội hành hung người khác, anh bị phán 6 năm tù giam. Từ ngày anh ngồi tù không có một ai đến thăm. Cha mất sớm, mẹ ở góa ngậm đắng nuốt cay nuôi anh khôn lớn, không ngờ anh vừa tốt nghiệp trung học lại xảy ra chuyện như vậy, khiến mẹ đớn đau cõi lòng. Anh hiểu mẹ có lý do để hận anh.

Ngày anh vào tù là mùa đông năm ấy, anh nhận được một chiếc áo len, góc dưới của chiếc áo có thêu một bông hoa mai, trên bông hoa có đính một mẩu giấy nhỏ: "Cải tạo cho tốt, mẹ chỉ trông cậy vào con dưỡng già thôi".

Mẩu giấy này khiến một người xưa nay vốn mạnh mẽ như anh cũng phải rơi nước mắt. Đây là chiếc áo len do mẹ tự tay đan, từng đường kim mũi chỉ đều hết sức thân thuộc. Mẹ từng nói với anh rằng, con người ta phải sống như bông mai giữa trời đông giá rét, càng gian khổ, càng phải nở ra những bông hoa kiều diễm nhất.

Trong suốt bốn năm sau đó, mẹ vẫn không hề tới thăm anh, nhưng mỗi mùa đông, bà vẫn gửi đến cho anh một chiếc áo len, kèm theo mẩu giấy nhỏ kia nữa. Để sớm được phóng thích, anh nỗ lực cải tạo, cố gắng giảm thời hạn chấp hành án. Quả nhiên, ngay vào đầu năm thứ năm, anh được phóng thích trước thời hạn.

Ngày anh vào tù là mùa đông năm ấy, anh nhận được một chiếc áo len có đính một mẩu giấy nhỏ: "Cải tạo cho tốt, mẹ chỉ trông cậy vào con dưỡng già thôi". 
Ngày anh vào tù là mùa đông năm ấy, anh nhận được một chiếc áo len có đính một mẩu giấy nhỏ: "Cải tạo cho tốt, mẹ chỉ trông cậy vào con dưỡng già thôi". (Stocksnap.io)

Tin dữ ở quê nhà: Vì làm việc để trả nợ, mẹ không may mất mạng

Đeo trên vai một chiếc túi đơn sơ, bên trong là tất cả tài sản của anh: năm chiếc áo len, anh về tới nhà. Cổng nhà bị khóa lại bằng một chiếc khóa lớn, chiếc khóa đã rỉ sắt. Trên mái nhà cũng đã mọc cỏ cao một thước. Anh cảm thấy nghi hoặc, mẹ anh đi đâu rồi nhỉ?

Anh quay người đi nhà hàng xóm, người hàng xóm ngạc nhiên nhìn anh rồi hỏi: "Chẳng phải một năm nữa anh mới được về ư?"

Anh lắc đầu và hỏi: "Mẹ cháu đâu rồi?"

Người hàng xóm cúi đầu nói: "Bà ấy mất rồi".

Đỉnh đầu anh như có tiếng sét nổ, không thể như thế được! Mẹ anh mới hơn 40 tuổi, sao có thể ra đi sớm như vậy được? Mùa đông vừa rồi, anh còn nhận được áo len và mẩu giấy bà gửi kia mà.

Người hàng xóm lắc đầu, rồi dẫn anh đến nghĩa trang. Một ngôi mộ còn đầy những đất mới đắp xuất hiện trước mắt anh. Đôi mắt anh đỏ lên, đầu óc trống rỗng. Một lúc lâu sau, anh mới hỏi mẹ anh đã mất như thế nào.

Hàng xóm nói, vì anh hành hung người ta, mẹ anh phải vay nặng lãi để trả tiền chữa trị cho người bị hại. Sau khi anh vào tù, mẹ anh liền rời nhà, chuyển đến nhà máy pháo hoa cách nhà hơn 100km để làm công, quanh năm đều không trở về. Mấy chiếc áo len kia, vì mẹ anh sợ anh lo lắng nên nhờ người mang về nhà, rồi người hàng xóm sẽ gửi giúp.

Người hàng xóm lắc đầu, rồi dẫn anh đến nghĩa trang. Một ngôi mộ còn đầy những đất mới đắp xuất hiện trước mắt anh. Đôi mắt anh đỏ lên, đầu óc trống rỗng.
Người hàng xóm lắc đầu, rồi dẫn anh đến nghĩa trang. Một ngôi mộ còn đầy những đất mới đắp xuất hiện trước mắt anh. Đôi mắt anh đỏ lên, đầu óc trống rỗng. (Wikimedia Commons)

Tết Âm lịch năm nay, nhà máy tăng ca sản xuất pháo hoa, không cẩn thận gây cháy. Toàn bộ nhà xưởng phát nổ, bên trong còn có mười mấy nhân công từ xa đến, cả ông chủ và người nhà đến làm giúp đều chết cả. Trong đó có cả mẹ của anh.

Hàng xóm kể xong rồi thở dài, nói trong nhà ông vẫn còn một chiếc áo len nữa, dự tính mùa đông năm nay gửi tiếp cho anh.

Biến đau thương thành sức mạnh: Rời xa quê lưu lạc, mở quán cơm nhỏ

Gục xuống trước mộ mẹ, anh ôm đầu khóc lớn. Tất cả đều tại anh, là anh hại chết mẹ, anh là một đứa con bất hiếu! Anh đáng phải xuống địa ngục!

Ngày hôm sau, anh bán căn nhà cũ, vai đeo cái túi đựng sáu chiếc áo len rời quê ra đi, lưu lạc khắp nơi.

Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, loáng một cái, 4 năm nữa đã qua. Anh đã dừng chân ở một thành phố nhỏ, mở một quán cơm nhỏ, và không lâu sau, anh cưới một cô gái thật thà chất phác làm vợ.

Công việc làm ăn của quán cơm rất tốt, vì đồ ngon giá rẻ, vì sự khiêm tốn hòa nhã của anh và sự nhiệt tình của vợ. Mỗi ngày, từ 3, 4 giờ sáng anh đã thức dậy, rồi đi mua đồ, đến khi trời sáng, mới đem hết rau trái, thịt tươi về nhà. Không thuê người phụ, hai người bận rộn túi bụi. Vì luôn trong tình trạng thiếu ngủ, mắt anh lúc nào cũng đỏ sọng.

Anh đã dừng chân ở một thành phố nhỏ, mở một quán cơm nhỏ, và không lâu sau, anh cưới một cô gái thật thà chất phác làm vợ.
Anh đã dừng chân ở một thành phố nhỏ, mở một quán cơm nhỏ, và không lâu sau, anh cưới một cô gái thật thà chất phác làm vợ. (Wikimedia Commons)

Không lâu sau, một bà lão đẩy xe ba gác tới trước cửa nhà anh. Lưng bà còng, đi tập tễnh. Bà dùng tay làm dấu hiệu muốn cung cấp rau trái và thịt tươi cho anh, tuyệt đối là tươi sống, giá lại rẻ.

Bà lão bị câm, trên mặt đầy bụi đất, góc trán và bên mắt còn có mấy vết sẹo khiến khuôn mặt bà càng thêm xấu xí. Vợ anh không đồng ý, bởi dáng vẻ của bà lão khiến cô thực sự rất không thoải mái. Nhưng anh không để ý tới sự phản đối của vợ, liền chấp nhận đề nghị của bà. Không biết vì sao, bà lão trước mặt này khiến anh đột nhiên nghĩ đến mẹ.

Cảm giác thân thuộc của mẹ: Bà lão bán rau khiến anh xúc động muốn khóc

Bà lão rất giữ chữ tín, mỗi lần theo yêu cầu của anh, bà lão đem rau củ đến đều rất tươi. Thế là cứ 6 giờ mỗi sáng, một chiếc xe ba gác chất đầy thức ăn đến trước cửa quán cơm của anh rất đúng giờ.

Thỉnh thoảng anh cũng mời bà ăn một bát mì, bà lão ăn rất chậm, dáng vẻ rất vui thích. Trong lòng anh bỗng cảm thấy xót xa, anh nói với bà lão rằng mỗi ngày bà có thể đến đây ăn mì. Bà lão cười, rồi tập tễnh ra về. Anh nhìn bà, không biết vì sao lại nghĩ tới mẹ, bỗng trào dâng niềm xúc động muốn khóc.

Thoáng chốc lại hai năm nữa đã qua, quán cơm nhỏ của anh nay cũng đã trở thành nhà hàng. Anh cũng tiết kiệm được một số tiền kha khá, mua được nhà. Nhưng người giao thực phẩm cho anh vẫn là bà lão kia.

Bà lão rất giữ chữ tín, mỗi lần theo yêu cầu của anh, bà lão đem rau củ đến đều rất tươi.
Bà lão rất giữ chữ tín, mỗi lần theo yêu cầu của anh, bà lão đem rau củ đến đều rất tươi. (Wikimedia Commons)

Mất liên lạc với bà lão bán rau: Cuối cùng hỏi thăm được tin bà cách hai con phố

Nửa tháng nữa trôi qua, bỗng có một ngày, anh đứng đợi ở cửa rất lâu nhưng không thấy bà lão đâu. Đã quá thời gian hơn một tiếng đồng hồ, bà lão vẫn chưa tới. Anh không có cách liên lạc với bà, không còn cách nào khác, đành phải bảo nhân viên đi mua thực phẩm.

Hai giờ sau, nhân viên mua thực phẩm về, nhìn kỹ xem, trong lòng anh có chút khó chịu, thực phẩm trong xe kém xa thực phẩm mà bà lão cung cấp. Rau trái bà đưa tới đều đã trải qua sự lựa chọn tỉ mỉ, gần như không có một cái lá héo, từng ngọn rau đều sạch tinh.

Thế nhưng những ngày sau đó, bà lão vẫn không xuất hiện.

Tết sắp tới rồi, anh đang gói bánh chưng, rồi đột nhiên nói với vợ rằng anh muốn tặng bà lão mấy chiếc, nhân thể xem xem bà đã xảy ra chuyện gì, sao cả tuần nay không cung cấp thực phẩm?

Vợ anh gật đầu đồng ý. Bánh chưng chín, anh xách mấy chiếc ra đi, vừa đi vừa liên tục hỏi người bên đường có biết một bà lão thọt chân chuyên đưa rau trái không. Cuối cùng, đến một ngõ nhỏ cách nhà hàng anh hai dãy phố, anh nghe được tin về bà.

Tết sắp tới rồi, anh đang gói bánh chưng, rồi đột nhiên nói với vợ rằng anh muốn tặng bà lão mấy chiếc, nhân thể xem xem bà đã xảy ra chuyện gì, sao cả tuần nay không cung cấp thực phẩm? 
Tết sắp tới rồi, anh đang gói bánh chưng, rồi đột nhiên nói với vợ rằng anh muốn tặng bà lão mấy chiếc, nhân thể xem xem bà đã xảy ra chuyện gì, sao cả tuần nay không cung cấp thực phẩm? (Wikipedia)

Cuộc hội ngộ sau nhiều năm: Bà lão ngây người, đột nhiên buộc miệng: "Con ơi"

Anh gõ cửa rất lâu, nhưng không ai trả lời. Cánh cửa khép hờ, anh thuận tay đẩy của. Trong căn phòng nhỏ hẹp tối tù mù, bà lão đang nằm trên giường, gầy quắt như cây củi. Bà lão nhìn thấy anh, hai mắt mở to kinh ngạc, muốn ngồi dậy, nhưng lực bất tòng tâm.

Anh đặt mấy chiếc bánh chưng xuống bên giường, rồi hỏi có phải bà đang bị bệnh không. Bà lão há miệng, muốn nói gì đó, nhưng không nói ra được. Anh ngồi xuống, quan sát xung quanh căn phòng, đột nhiên, một vài bức ảnh trên tường khiến anh giật mình há hốc miệng kinh ngạc.

Đó là ảnh anh và mẹ: Ảnh khi anh 5 tuổi, ảnh khi anh 10 tuổi, ảnh khi anh 17 tuổi…

Trong góc tường, là một cái tay nải bằng vải cũ, trên đó có thêu một đóa hoa mai.

Anh quay đầu, ngơ ngác nhìn bà lão, gặng hỏi bà là ai. Bà lão ngây người, đột nhiên buộc miệng: "Con ơi..."

Anh vô cùng kinh ngạc ngây người ra! Bà lão trước mặt chẳng phải bị câm ư? Bà lão cung cấp thực phẩm cho anh trong suốt 2 năm qua chính là mẹ của anh?

Người mẹ an lành qua đời: Tình cảm của người con và sự bất đắc dĩ của người mẹ

Giọng nói khàn khàn quen thuộc nhường ấy, không phải mẹ anh thì còn có thể là ai nữa? Anh ngây người ra, rồi chợt tiến tới ôm cổ mẹ và khóc nức nở, nước mắt hai mẹ con hòa trộn vào nhau.

Khóc không biết bao lâu, anh ngẩng đầu trước, nghẹn ngào nói anh thấy mộ của mẹ, nghĩ bà đã qua đời, nên mới bỏ nhà ra đi.

Khóc không biết bao lâu, anh ngẩng đầu trước, nghẹn ngào nói anh thấy mộ của mẹ, nghĩ bà đã qua đời, nên mới bỏ nhà ra đi. 
Khóc không biết bao lâu, anh ngẩng đầu trước, nghẹn ngào nói anh thấy mộ của mẹ, nghĩ bà đã qua đời, nên mới bỏ nhà ra đi. (Pixabay)

Mẹ anh lau nước mắt rồi nói là chính bà nhờ hàng xóm làm vậy. Nhà máy pháo hoa mà bà làm công phát nổ, bà may mắn sống sót, nhưng gương mặt thì bị hủy hoại, chân cũng bị què. Nhìn bộ dạng bản thân, rồi nghĩ đến con trai còn ở trong tù, nhà thì nghèo, tương lai con nhất định không thể lấy được vợ. Vì không muốn làm liên lụy đến anh, bà nghĩ ra cách này, nói là bà đã qua đời, để anh đi xa tới nơi đất khách quê người, an cư lạc nghiệp và cưới vợ sinh con ở đó.

Sau khi biết được anh đã rời quê, bà mới trở lại làng. Sau đó, bà xuôi ngược hỏi thăm mãi, mới biết anh đã tới thành phố này. Bà nhặt rác kiếm sống, tìm kiếm anh bốn năm, cuối cùng mới tìm được anh ở tiệm cơm nhỏ này. Bà rất vui mừng, nhưng nhìn con trai bận bịu, bà lại cảm thấy đau lòng.

Vì muốn được nhìn thấy con trai mỗi ngày và muốn giúp anh giảm bớt gánh nặng, bà bắt đầu đi mua thực phẩm thay anh, thoáng chốc đã hai năm qua đi rồi. Nhưng hiện nay chân bà không còn linh hoạt nữa, không xuống được giường, nên không thể tiếp tục đưa rau trái cho anh được.

Đôi mắt anh rưng rưng, không đợi mẹ anh nói xong, anh đã cõng mẹ anh lên, xách tay nải rồi bước đi. Anh cứ cõng mẹ đi như thế, anh không hề biết, nhà mình cách chỗ mẹ ở gần vậy. Chưa đầy 20 phút, anh đã cõng mẹ về tới nhà.

Mẹ ở nhà mới của anh được 3 ngày. Trong 3 ngày, bà đã kể rất nhiều chuyện cho anh. Bà nói lúc anh bị đi tù, thiếu chút nữa bà đã đi theo bố anh. Nhưng rồi nghĩ đến đứa con trai còn ở trong tù, bà không thể ra đi như thế được, vậy là bà cố sống!

Anh ra tù, bà lại nghĩ đến con trai còn chưa thành gia lập nghiệp, bà vẫn chưa thể ra đi được. Đến khi thấy con trai lấy vợ, bà lại nghĩ còn chưa được thấy cháu nội, nên tiếp tục sống...

Anh ra tù, bà lại nghĩ đến con trai còn chưa thành gia lập nghiệp, bà vẫn chưa thể ra đi được. Đến khi thấy con trai lấy vợ, bà lại nghĩ còn chưa được thấy cháu nội, nên tiếp tục sống... 
Anh ra tù, bà lại nghĩ đến con trai còn chưa thành gia lập nghiệp, bà vẫn chưa thể ra đi được. Đến khi thấy con trai lấy vợ, bà lại nghĩ còn chưa được thấy cháu nội, nên tiếp tục sống... (Pixabay)

Khi nói những chuyện này, trên mặt bà luôn mang nụ cười. Anh và mẹ đã nói rất nhiều chuyện với nhau, nhưng anh tuyệt nhiên không nói cho mẹ anh biết, năm đó, sở dĩ anh chém người là vì có người sỉ nhục bà, dùng những ngôn từ bẩn thỉu nhất. Trên thế giới này, dẫu mắng anh, đánh anh thế nào chăng nữa thì anh cũng có thể chịu được, nhưng anh không thể chịu được cảnh mẹ anh bị người khác sỉ nhục.

Ba ngày sau, bà an lành ra đi. Bác sĩ nhìn dáng vẻ anh đau buồn muốn chết thì nhẹ giọng nói: "Bệnh ung thư xương của bà có lẽ phải hơn 10 năm rồi. Có thể sống đến bây giờ cũng đã là kỳ tích. Vậy nên, anh không cần quá đau lòng".

Anh ngơ ngác ngẩng đầu, mẹ anh bị ung thư xương ư?

Anh mở cái tay nải kia ra, bên trong là một chồng áo len mới tinh được gấp chỉnh tề, có chiếc áo cho em bé, có chiếc áo cho vợ anh, có chiếc áo cho anh, trên mỗi chiếc áo len đều có thêu một bông hoa mai.

Ở dưới đáy của tay nải là một sổ y bạ, chẩn đoán bệnh: "Ung thư xương". Thời gian, là năm thứ hai sau khi anh đi tù.

Tay anh run rẩy, trong lòng như bị từng nhát dao đâm…

"Bách thiện hiếu vi tiên" - trăm nết thiện, chữ hiếu đứng đầu.

Tình yêu của mẹ cha dành cho con cái là bất diệt. Lòng hiếu thuận của con cái dành cho cha mẹ cũng nên phải trường tồn.

Người Á Đông thường hướng nội, không khéo nói ra lời yêu thương, nhất là đối với cha mẹ. Thế nên cần dùng hành động để cha mẹ cảm nhận được tình cảm ấm áp, như thế còn hơn cả vạn lời nói, như thế mới là bông hoa mai ngát hương của cha mẹ.

Hoàng Mai
Theo Cmoney



BÀI CHỌN LỌC

Hoa mai của mẹ