“Anh em… giữ vững tay chèo… bão sắp tan… Cầu Trời Phật… nhưng chớ quên chèo… Chèo mạnh lên... mạnh lên anh em ơiiiii… sắp sống rồiiiii”...

Xa mãi ở cuối trời, mặt trời đang dần dần nhô lên trên mặt biển như một chiếc quạt màu đỏ khổng lồ đang xòe rộng những nan vàng ra xa muôn dặm, cảnh vật bắt đầu sáng dần lên.

Khoảng không gian xanh lơ phía trên cao ngày càng mở rộng ra mênh mang và thăm thẳm. Trên tầng không có những đám mây bạc lang thang làm bạn với những đàn sếu thầm lặng bay về phương Nam. Dưới thấp hơn một chút, mòng biển và bồ nông trắng đang xao xác tìm mồi.

Trên mặt biển rộng mênh mông, triều dâng bát ngát. Mặt nước xanh trong vắt như một viên bích ngọc khổng lồ phản chiếu ánh nhật quang trên muôn trùng lớp sóng như những con rắn vàng, rắn bạc đang nhảy múa.

Một chiếc thuyền chài đang lướt sóng ra khơi. Trên thuyền có 10 tay chèo khỏe mạnh hăng hái. Mỗi người có một cá tính riêng. Chàng Hài Hước luôn miệng kể chuyện tiếu lâm để chọc cười các bạn, dường như khi có chàng đồng hành, đường xa mấy cũng ngắn lại. Chàng Cao Hứng đứng thẳng vững chãi trên ván thuyền, tay chống nạnh, mắt long lanh, miệng hùng hồn ngân vang một bài ca của ngư phủ khiến cả thuyền say sưa. Chàng Nóng Nảy lại giục anh em chèo nhanh lên nữa kẻo muộn giờ thả lưới. Chàng Toan Tính âm thầm suy tính xem mẻ lưới này mình sẽ được chia bao nhiêu cá tôm. Chàng Hốt Hoảng cứ chỉ trỏ những cái vây cá đang lượn đi lượn lại cách đó một quãng xa xa là lũ cá mập trắng đang săn mồi. Chàng Tỉnh Táo chỉnh lại Hốt Hoảng rằng đó chỉ là lũ cá nhám hiền lành mà thôi. Chàng Nông Nổi nổi tính trẻ thơ, cứ chực nhảy tùm xuống nước mà nô giỡn, còn chàng Khôn Khéo tán tụng ngợi khen làm cho ai cũng hởi lòng hởi dạ…

Mặt nước xanh trong vắt như một viên bích ngọc khổng lồ phản chiếu ánh nhật quang trên muôn trùng lớp sóng như những con rắn vàng, rắn bạc đang nhảy múa. (Ảnh: Shutterstock)

Tóm lại, tất cả mọi người đều cảm thấy vui say cái không khí của ngày mới, của cảnh trời nước bao la đẹp đẽ và gửi gắm hy vọng chuyến trở về sẽ đầy ắp cá tôm. Dần dần, họ cùng hòa giọng với chàng Cao Hứng ca vang một bài ca đầy hào khí của những người con vùng biển.

Chỉ có một người ngồi chèo ở cuối thuyền miệng lẩm nhẩm hát theo, nhưng đôi mắt sáng kiên nghị vẫn luôn quan sát hướng đi và tay chèo không lúc nào ngừng để lái con thuyền đến vùng thả lưới. Đó là chàng Kiên Định. Chàng thầm nghĩ đến những người bạn chí cốt xưa đã từng chung thuyền với chàng, đã từng ca hát vui vẻ thế kia, bỗng bất ngờ bị cuốn đi như những cọng lá khô rơi vào lòng biển sâu thẳm đen kịt trong những trận bão dữ dội vào mấy mùa chài lưới trước. Những cái chết bất thần ấy có đôi lúc cũng khiến chàng thoáng chút dao động. Nhưng Kiên Định lại gạt bỏ ngay những ý nghĩ bi quan, chàng luôn tin rằng “trên đầu ba thước có thần linh”, rằng Trời cao sẽ không phụ người đức độ và có tín tâm mạnh mẽ. Chàng định bụng khi trở về sẽ chia bớt phần cá của mình cho vợ góa con côi của những người bạn xấu số, ra đi mà chẳng kịp trăng trối đôi lời.

Bất chợt, từ không gian xa xăm bỗng vọng lại tiếng sấm ầm ì. Gió dần mạnh lên. Màn trời xanh lơ bỗng tối dần, gió thổi những cụm mây xám từ xa tiến lại, kết bè với nhau càng ngày càng dày, dần che lấp cả ánh sáng mặt trời.

Sóng cuộn lên, ngàu bọt. Không gian tối đi nhanh chóng, trời thấp đen kịt trĩu nặng như sắp đổ ụp xuống.

Gió vần vũ. Một ánh chớp khổng lồ rạch mây nháng xuống kèm theo tiếng sét xé trời. Rồi khắp cả bầu trời nổ ùng ùng oàng oàng cuồng nộ như thiên binh thần tướng bốn phương kéo tới diễu võ giương oai. Bất chợt mưa ào ào dội xuống. Sóng vút cao, cuộn nhào rồi đổ xuống rầm rầm. Gió gào thét. Con thuyền mỏng manh trồi lên thật cao rồi đâm xuống thật sâu giữa những thung lũng sóng.

Rồi khắp cả bầu trời nổ ùng ùng oàng oàng cuồng nộ như thiên binh thần tướng bốn phương kéo tới diễu võ giương oai. Bất chợt mưa ào ào dội xuống. Sóng vút cao, cuộn nhào rồi đổ xuống rầm rầm. Gió gào thét. (Ảnh: Shutterstock)

Toàn bộ thủy thủ đoàn thất kinh khiếp đảm. Họ loay hoay cuống quýt, mạnh ai người nấy chèo thục mạng để giữ cho thuyền khỏi lật. Nhưng sóng cứ liên tục nhồi bên nọ, lắc bên kia không ngừng nghỉ. Mưa rơi xối xả vào trong khoang thuyền, sóng tạt vào mặt họ đến tối tăm mặt mũi. Những tay chèo mạnh mẽ cứ đuối dần, đuối dần… Con thuyền như chiếc lá tre rụng chao đảo có thể đổ ụp bất cứ lúc nào.

Bỗng Nông Nổi bật lên tiếng khóc rụng rời: “Mẹ ơi, con không muốn chết. Em ơi, anh không muốn chết”. Nóng Nảy chèo như phát cuồng lên nhưng nghe tiếng khóc của Nông Nổi cũng bất lực quỵ xuống.

Đột nhiên Khôn Khéo buông chèo xuống, hai bàn tay chắp vào nhau, mắt nhắm lại, miệng lầm rầm: “Lạy Trời lạy Phật cho chúng con thoát được nạn này. Chúng con xin sửa đổi hết lỗi lầm. Từ nay con sẽ không bán điêu, cân điêu nữa… Lạy Phật lạy Trời...”

Thế là gần như tất cả mọi người còn lại ngừng tay chèo và bắt chước Khôn Khéo chắp tay lại nhắm mắt niệm Phật cầu thoát nạn. Tiếng niệm Phật nghe chập chờn, xen lẫn với tiếng nức nở nghẹn ngào, đứt đoạn thê lương... chìm nổi chấp chới trong âm thanh cuồng nộ của biển trời.

Chỉ có Kiên Định vẫn kiên cường chèo. Chỉ một mình chàng chống đỡ với sóng to gió cả. Hình như Trời cũng thương cho con người giàu nghị lực nên không nỡ để lật thuyền ngay.

Chỉ có Kiên Định vẫn kiên cường chèo. Chỉ một mình chàng chống đỡ với sóng to gió cả. Hình như Trời cũng thương cho con người giàu nghị lực nên không nỡ để lật thuyền ngay. (Ảnh: Shutterstock)

Đến bây giờ, lần đầu tiên trong chuyến đi, thủy thủ đoàn mới nghe thấy tiếng Kiên Định hét vang át cả tiếng sóng tiếng gió:

“Anh em… giữ vững tay chèo… bão sắp tan… Cầu Trời Phật… nhưng chớ quên chèo… Chèo mạnh lên... mạnh lên anh em ơiiiii… sắp sống rồiiiii”...

Tiếng hô to đầy nghị lực của một người có đức tin mạnh mẽ đã thức tỉnh cả đoàn thủy thủ. Tỉnh Táo sực tỉnh trước tiên. Miệng chàng vẫn lẩm nhẩm những lời cầu nguyện. Nhưng chàng vớ ngay lấy mái chèo, chèo thật lực cùng với Kiên Định. Mọi người thấy vậy cũng noi gương hai chàng trai quật cường. Đến cả cậu trai trẻ Nông Nổi cũng ngừng khóc và vớ lấy mái chèo quạt mạnh mẽ như quyết giành lại sự sống với thiên nhiên dữ dội… Họ vẫn chèo, sóng vẫn nhồi lên dập xuống... nhưng họ vẫn chèo theo nhịp hô lớn của Kiên Định, những cánh tay vung lên hạ xuống mạnh mẽ nhịp nhàng…

Bão đã tan.

Trên mặt biển dập dờn sóng là con thuyền lõng bõng nước trong khoang nhưng vẫn đang bập bềnh trôi. Trên thuyền nằm sóng soài 9 thân hình đàn ông ướt đẫm, mắt người nào cũng nhắm nghiền nhưng bụng vẫn phập phồng thở. Ở cuối thuyền, chàng Kiên Định cũng đã buông chèo tạm nghỉ nhưng miệng chàng nhoẻn một nụ cười biết ơn. Rồi chàng chắp hai tay lại, mắt ngước lên thành kính, miệng lầm rầm cảm tạ Trời Phật đã cứu chàng và những người anh em chí thiết.

Mặt trời lại lộng lẫy ló ra sau khi những đám mây tan dần đi khiến cho biển trời lại sáng bừng. Trên những con sóng hiền hòa, những đàn rắn vàng rắn bạc của ánh sáng lại tưng bừng nhảy múa. Gió thổi vi vu êm ái hòa điệu với tiếng sóng vỗ róc rách mạn thuyền. Xa xa là hình ảnh bến bờ xanh mướt chốn quê nhà.

Nguyên Phong