Búa sắt và kim cương

Giúp NTDVN sửa lỗi

Trải bao kiếp trầm luân; Đời người như "chiếc búa"; Nhưng ẩn tàng trong đó; Chính là viên kim cương.

Xưa có viên kim cương
Quý và đẹp phi thường
Bác thợ rèn bắt được
Đem về làm của riêng

Để giữ gìn báu vật
Bác không cất trong rương
Mà đúc một chiếc búa
Giấu vào trong đó luôn

Bác tra cán rõ đẹp
Yêu chiếc búa phi thường
Ngày mang ra làm việc
Tối ngủ đặt bên giường!

Vậy là viên kim cương
Ngỡ mình thành "chiếc búa"
Nó nằm im mãi đó
Nghe khen ngợi, yêu thương...

Này bễ thổi đêm trường
Này đe kê tức ngực
Khi búa hơi rạn nứt
Kim cương cũng đau lòng!

Này giá rét chiều đông
Này sắt nung đỏ lửa
Kim cương và chiếc búa
Y như bóng với hình...

Rồi một sớm bình minh
Bác thợ rèn tắt thở
Gia sản giao cho vợ
Búa truyền nghề con trai

Suốt năm rộng tháng dài
Cậu chủ lò bê trễ
Nghề rèn thôi mặc kệ
Búa quẳng nơi xó nhà

Viên kim cương xót xa
Than khóc mình phận bạc
Nhìn "cán mình" mục nát
Nhìn "thân mình" gỉ hoen

Chuyện tưởng chừng lãng quên
Cho đến mùa xuân nọ
Vợ bác thợ rèn cũ
Đem búa ra chuyện trò

Bà kể lại tích xưa:
Nói nó là báu vật
Kim cương là quý nhất
Búa chỉ che mắt người...

Kim cương bỗng bồi hồi
Nhận ra mình nguyên vẹn
Nhớ lại bao ước nguyện
Lấp lánh màu tiên thiên!

Nó bừng tỉnh reo lên:
Ta không hề là "búa"
Ta là kim cương đó
Trong sáng đến vô ngần!

Trải bao kiếp trầm luân
Đời người như "chiếc búa"
Nhưng ẩn tàng trong đó
Chính là viên kim cương

Khi người biết yêu thương
Sống theo Chân-Thiện-Nhẫn
Không đấu tranh, thống hận
Không danh lợi tình thù

Chủng bản năng khi xưa
Sẽ dần dần hiển lộ
Quan niệm xấu vứt bỏ
"Búa sắt" thành Kim Cương...

FB: Vô danh cư sỹ



BÀI CHỌN LỌC

Búa sắt và kim cương