Bắc Kinh mua chuộc nước Mỹ như thế nào?

Giúp NTDVN sửa lỗi

Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) làm bại hoại mọi sự vật và con người mà nó tiếp xúc – từ văn hóa của chúng ta, nền kinh tế cho đến chính phủ của chúng ta...

ĐCSTQ đang tiến hành chiến tranh thông tin để nhào nặn dư luận xã hội Mỹ và ảnh hưởng đến chính sách kinh tế và chính phủ Mỹ vì lợi ích của họ.

ĐCSTQ không định hình dư luận bằng cách mua biển quảng cáo và quảng cáo trên TV. Kiểu thuyết phục đó là kiểu Mỹ.

Thay vào đó, họ lôi kéo sự hợp tác của lãnh đạo của chúng ta và mua toàn bộ các công ty của chúng ta.

Các phương pháp của Trung Quốc tinh vi và quỷ quyệt hơn, không chỉ đơn giản là gửi phong bì nhét đầy tiền mặt cho các cá nhân có ảnh hưởng tại Mỹ. Thông thường, đặc vụ (các cá nhân bị lợi dụng này) thậm chí còn không biết rằng họ đã được tuyển dụng.

ĐCSTQ thao túng lợi ích cá nhân của các mục tiêu của nó, biến họ thành các điệp viên trong vô thức.

Hiếm khi bạn nghe những người bị mua chuộc này nói rằng, “Đảng Cộng sản Trung Quốc chắc chắn là tuyệt vời, chúng ta nên nghe theo chỉ đạo của họ! Mọi người hay cùng ủng hộ nhé!”.

Thay vì vậy, họ sẽ nói điều gì đó theo kiểu “các hoạt động kinh doanh với ĐCSTQ cũng như kinh doanh theo kiểu chủ nghĩa tư bản thị trường tự do”, hay “chúng ta cần một thế giới hòa bình và hài hòa”, hay “đó là điều mà bất kỳ người có lý trí nào cũng sẽ ủng hộ“.

Nhưng tất cả những gì họ nói và làm - hay không nói và không làm - đều giúp thúc đẩy các mục tiêu của ĐCSTQ.

Một số trong những người có ảnh hưởng này có được lợi ích từ việc giữ nguyên hiện trạng.

Disney, công ty mẹ của ABC News, sở hữu một công viên vui chơi giải trí và phân phối các bộ phim ở Trung Quốc. Ditto NBC (Công viên / studio giải trí Universal), CBS (Paramount Studios) và CNN (công viên và studio chủ đề của Warner Brothers). Hollywood cần sự cho phép của chính phủ Trung Quốc khi phân phối các bộ phim của họ, vì vậy họ cho phép chính quyền cộng sản ở Bắc Kinh thực hiện bước “kiểm duyệt cuối cùng”.

Trong nhiều thập kỷ, các doanh nghiệp Mỹ ở Trung Quốc đã từ chối lên tiếng ngay cả khi ĐCSTQ đột nhập vào máy tính của họ, đánh cắp bản thiết kế và sản xuất các sản phẩm của chính họ. Họ không chỉ không nộp đơn khiếu nại chống lại các vi phạm luật thương mại, mà họ còn đi xa hơn và ủng hộ việc tiếp tục mối quan hệ vô lý tương tự, việc này đã trao quyền cho Bắc Kinh. Họ sợ xúc phạm tới chế độ mà đang kiểm soát tuyệt đối việc kinh doanh của họ ở Trung Quốc. Họ biết rằng Trung Quốc có thể giữ lại hoặc thu hồi giấy phép, áp đặt các hạn chế và thậm chí tịch thu các nhà máy của họ.

Các nhà tài chính ở Phố Wall kiếm tiền tỷ khi làm kinh doanh với chính phủ Cộng sản Trung Quốc. Bắc Kinh đã trao hàng tỷ đô-la cho Bridgewater Capital, một quỹ đầu tư tư nhân do Ray Dalio điều hành. Đương nhiên, bạn sẽ thường thấy Dalio trên TV nói với chúng ta rằng chế độ Cộng sản của Trung Quốc vượt trội so với chế độ của chúng ta.

Hank Paulson đứng đầu Goldman Sachs trước khi ông là Bộ trưởng Tài chính Hoa Kỳ. Ông và các chủ ngân hàng đồng nghiệp ở Phố Wall đã và đang là những đối tác đáng tin cậy trong việc thúc đẩy đường lối của ĐCSTQ ủng hộ chủ nghĩa toàn cầu tối cao. Phố Wall đang ở trong guồng quay đó vì tiền, và họ không nhận ra hoặc không quan tâm rằng họ đang bán rẻ Hoa Kỳ. Thương mại đã làm suy yếu tinh thần yêu nước của họ.

Phố Wall đã đẩy mạnh đầu tư quỹ hưu trí và quỹ chỉ số của Mỹ vào các công ty do chính phủ Trung Quốc kiểm soát. Điều này không chỉ đẩy tiền cho những kẻ độc tài, mà còn đe dọa biến hàng triệu người Mỹ bình thường thành những kẻ đồng lõa vô thức của Trung Quốc vì họ sẽ không dám đứng thẳng trước ĐCSTQ vì sợ lương hưu và danh mục đầu tư chứng khoán của mình bị đe dọa.

Bắc Kinh đã trực tiếp trả tiền cho các chuyên gia tư vấn quản lý của McKinsey & Company, và đáp lại, McKinsey sẽ nói với các khách hàng lớn của mình - bao gồm các công ty hàng đầu và các chính trị gia - rằng ĐCSTQ là một đối tác kinh doanh tuyệt vời và có trách nhiệm cao.

Sau đó là việc vận động hành lang của những nhà nhập khẩu. Mọi người từ Walmart và Hiệp hội Giày dép và May mặc (thực sự là hiệp hội nhập khẩu giày dép và may mặc) cho đến Phòng Thương mại Hoa Kỳ và Hội nghị Bàn tròn Kinh doanh đều đang phụ thuộc vào hàng nhập khẩu giá rẻ từ Trung Quốc. Họ vận động hành lang chống lại thuế quan đối với Trung Quốc - đây chính xác là những gì mà ĐCSTQ muốn họ làm. Lưu ý rằng nhiều tờ báo phụ thuộc vào doanh thu quảng cáo đến từ các nhà nhập khẩu này và các nhà bán lẻ hàng hóa của họ.

Khi những nhóm lợi ích cục bộ này nói rằng đó là "lợi ích quốc gia", chúng ta sẽ tiếp tục con đường hợp tác hiện tại với Trung Quốc; thực ra đó không phải lợi ích quốc gia nào cả mà là lợi ích kinh doanh của chính họ.

Đảng Cộng sản Trung Quốc hiểu cách mua chuộc sự ảnh hưởng của giới kinh doanh nước ngoài. Nhà báo và tác giả tài chính Eamonn Fingleton giải thích cách đế chế Trung Quốc mở cửa cho nguồn vốn quốc tế trong thế kỷ 19.

“Các nhà đầu tư nước ngoài đã thành lập liên minh với giới tinh hoa địa phương, những người này lại trở thành những người vận động hành lang cho vốn nước ngoài. Tiền nước ngoài nhanh chóng tràn ngập chính phủ và về cơ bản vô hiệu hóa việc hoạch định chính sách độc lập. Chẳng mấy chốc, giới tinh hoa địa phương cũng đồng nhất lợi ích với người nước ngoài”, ông viết.

ĐCSTQ đã học được từ lịch sử đó và bây giờ diễn cùng một vở kịch, chỉ có điều là ngược lại. Họ đã mua giới thượng lưu Mỹ và sử dụng họ như những người vận động hành lang ở Washington. Giới tinh hoa đã tự đồng hóa lợi ích của họ với lợi ích của ĐCSTQ. Các doanh nghiệp Mỹ trở thành người xin lỗi, khóc mướn và vận động hành lang thay cho Bắc Kinh.

ĐCSTQ sử dụng chiến thuật tương tự trên khắp thế giới.

Đức, Pháp và Anh cũng có các tập đoàn toàn cầu háo hức đắm mình trong dòng tiền của ĐCSTQ. Liên minh Châu Âu và Đức gần như im lặng khi Bắc Kinh đè bẹp Hong Kong. Các nhà ngoại giao ở Brussels và Berlin đã nghe theo các tập đoàn không muốn phá vỡ hoạt động kinh doanh với Bắc Kinh.

Hãy nhớ điều này vào lần tới khi bạn nghe thấy ai đó nói “chúng ta không thể đi một mình, chúng ta phải hợp tác với các đồng minh” để đối đầu với Trung Quốc.

ĐCSTQ có kinh nghiệm trong việc bóc tách đồng minh. Nó khai thác điểm yếu của các mục tiêu để tranh thủ chúng.

Doanh nhân thích tiền, vì vậy Bắc Kinh cung cấp các cơ hội thương mại sinh lợi. Các chính trị gia cần tiền, vì vậy ĐCSTQ có các nhà tài trợ tranh cử để làm việc theo ý của họ. Các nhà hoạch định chính sách cần tin rằng họ là những nhà tư tưởng lớn và là các bộ não chiến lược, vì vậy ĐCSTQ che giấu chương trình nghị sự dân tộc của mình bằng ngôn ngữ của "toàn cầu hóa", "chủ nghĩa toàn cầu" và "một tương lai hậu quốc gia". Các phóng viên dễ bị suy nghĩ kiểu bầy đàn và tư tưởng trào lưu. Họ tự kiểm duyệt trong trạng thái bất định về trí tuệ và phụ thuộc vào các nguồn tin quyền lực từ Phố Wall và ở Washington, vì vậy ĐCSTQ tìm cách dùi sâu vào những điểm yếu này.

ĐCSTQ làm bại hoại mọi sự vật và con người mà nó tiếp xúc – từ văn hóa của chúng ta, nền kinh tế cho đến chính phủ của chúng ta.

Về tác giả:

Curtis Ellis là giám đốc chính sách với các chính sách America First (đặt nước Mỹ lên hàng đầu). Ông từng là cố vấn chính sách cao cấp cho chiến dịch Trump-Pence 2016, trong Nhóm chuyển tiếp của Tổng thống, và là cố vấn đặc biệt cho Bộ trưởng Lao động Hoa Kỳ tại Văn phòng Lao động Quốc tế vụ.

Quan điểm thể hiện trong bài viết này là ý kiến ​​của tác giả và không nhất thiết phản ánh quan điểm của NTD Việt Nam.

Đức Thiện

Theo amgreatness.com



BÀI CHỌN LỌC

Bắc Kinh mua chuộc nước Mỹ như thế nào?