Dịch bệnh đến luôn kèm theo thuốc giải (Radio)

Giúp NTDVN sửa lỗi

Trải nghiệm của một người ‘nhiễm covid’ và đã vượt qua một cách kỳ diệu.

Sài Gòn hoa lệ, ‘hoa’ cho người giàu và ‘lệ’ cho người nghèo. Câu nói trên cho thấy rằng cuộc sống ở đây không hề dễ dàng, nhưng nói gì thì nói người dân xứ này cũng đã từng cùng nhau vượt qua bao nhiêu khổ nạn trong lịch sử mới có Sài Gòn ngày hôm nay.

Dẫu là người dân ngoại tỉnh lập nghiệp, là anh xe ôm, chị bán trái cây dạo hay bất cứ mảnh đời nào, bất kỳ ai cũng đều đang góp phần xây dựng nên mảnh đất này, trở thành một trong những nơi đáng sống nhất của đất nước. Tuy Sài Gòn không có cảnh đẹp hùng vĩ như Đà Nẵng, không có nét cổ kính như Hà Nội, nhưng cái chân chất phóng khoáng và hiên ngang của nó nhiều năm qua đã trở thành lý do cho hàng triệu người chọn nó làm quê hương thứ hai.

Ảnh lưu trữ miễn phí về áo dài, cây, Chân dung

Cái chân chất phóng khoáng và hiên ngang của Sài Gòn khiến hàng triệu người chọn nó làm quê hương thứ hai. (Ảnh pexles)

Nhưng những điều đó có lẽ đã không còn đúng, ít nhất là đến tháng 9 năm 2021 này. Dưới tác động của cơn đại dịch chưa từng có trong lịch sử và sự ứng phó vô vọng của thành phố, những ‘người con Sài Gòn’ đến từ tỉnh lẻ và cả người con sinh ở nơi đây đều trở nên lo lắng bất an trước một tương lai ảm đạm. Nhìn từng đoàn người gánh gồng lục tục về quê lánh nạn, những em thơ còn trong tã, vợ chồng con cái dắt díu nhau rời khỏi mảnh đất này, tôi bàng hoàng tự hỏi điều khủng khiếp gì đang diễn ra thế này? Tận thế chăng, đại đào thải chăng? Và tôi phải làm gì mới có thể an toàn qua đại dịch này? Tất cả đều không dễ mà trả lời. Nhưng đến hôm nay, bằng niềm tin vào tín ngưỡng của mình, ông Trời đã cho tôi câu trả lời. Đó chính là:

“Đại dịch đến là có nguyên do của nó, sẽ không ai cản nổi. Và khi ôn dịch đến thì cũng kèm theo thuốc giải”. Vấn đề còn lại là làm thế nào để nhận ra thuốc giải đó trong thời đại này. Tôi xin mạn phép kể ra đây câu chuyện trải nghiệm của chính mình đã vượt qua đại dịch này một cách kỳ diệu như thế nào.

Đại dịch đến là có lý do

Không phải từ năm 2019 đến nay con người mới biết đến đại dịch, mà trong lịch sử nhân loại mấy nghìn năm qua vẫn luôn xuất hiện đại dịch. Đầu tiên có thể kể đến ba lần nạn ôn dịch hoành hành ở đế quốc La Mã thời đầu Công Nguyên (thời Nero năm 64 CN, thời Aurelius Antoninus năm 161 CN, thời Galerius năm 303 CN). Kế đến là bệnh Dịch hạch tại châu Âu TK14 năm 1346-1351 giết hại gần ⅓ dân số thế giới thời đó và quay lại một lần nữa ở nước Anh vào TK 17 năm 1665-1666. Ngoài ra còn có đại dịch tả năm 1817, dịch cúm ở Nga 1889, cúm Tây Ban Nha 1918, cúm châu Á năm 1957, SARS 2003, H1N1 năm 2009 và giờ đến Covid 19 lần này. Những trận đại dịch lặp đi lặp lại hẳn là có lý do nào đó, chỉ là bản thân chúng ta không lưu ý nên không nhận ra mà thôi.

Trong hai ngàn năm qua, có lẽ không có bài học nào tốt hơn cho con người thời nay bằng những trận đại ôn dịch thời La Mã cổ đại.
Ở La Mã ba lần dịch bệnh xảy ra đều sau khi Thiên chúa giáo bị bức hại, các lần dịch bệnh về sau cũng là một trong số các lý do nêu trên, thật không phải là ngẫu nhiên. (Wikimedia Commons)

Tuy nhiên có một điểm chung là khi thế giới xảy ra nhiều xung đột, tranh giành hay chế độ cầm quyền trở nên tàn ác thì dịch bệnh cũng sẽ kèm theo như một hệ quả. Ở La Mã ba lần dịch bệnh xảy ra đều sau khi Thiên chúa giáo bị bức hại, các lần dịch bệnh về sau cũng là một trong số các lý do nêu trên, thật không phải là ngẫu nhiên.

Nếu như dịch bệnh không phải tự nhiên mà đến, có tránh cũng không khỏi, có lẽ điều mà ta có thể làm được là xét xem có thể rút ra điều gì bổ ích cho bản thân trong những giai đoạn cơ khổ này không mà thôi. Biết đâu nhờ đó mà sau dịch chúng ta sẽ sống hạnh phúc tốt đẹp hơn thì sao.

Trải nghiệm nhiễm Covid-19 để đời

Những hàng rào kẽm gai giăng khắp lối, dải keo phong tỏa khắp nơi, loa phóng thanh ra rả hàng ngày, hàng đoàn dân lũ lượt rời thành phố. Hàng nghìn người chen lấn tiêm vaccine, những quầy hàng siêu thị trống hoác, đường phố dần chẳng có bóng người, vắng tanh cả ngày lẫn đêm. Cả thành phố sống trong nỗi sợ hãi phập phồng, lo cho bản thân và cũng lo cho người nhà khi số ca nhiễm cứ ngày một cao lên, những vùng Đỏ xuất hiện lan tràn. Kể cả những năm chiến tranh trước đây, chưa bao giờ mà người Sài Gòn phải cảm thấy hãi hùng đến như thế, đại dịch Covid này quả là đáng sợ.Thời điểm dịch bắt đầu bùng và leo vọt lên đỉnh, tháng 6 năm 2021 này, cũng là lúc mà ông Trời cho tôi câu trả lời cho những băn khoăn vốn đã có từ mùa dịch năm ngoái. Nhưng Ngài đã dùng một cách rất đặc biệt, đó là cho tôi trải nghiệm đầy đủ ‘cảm giác nhiễm con virus’ này trong điều kiện cách ly tại nhà.

Khu vực trung tâm cách ly y tế của VNA tại TP. HCM. (Ảnh: VNA).

Khi khu vực tôi ở xuất hiện nhiều ca nhiễm một lúc và bắt đầu phong tỏa, lúc vừa lấy mẫu xét nghiệm một hoặc hai ngày là các triệu chứng nhiễm của tôi bắt đầu xuất hiện. Tôi cũng không rõ nguồn lây nhiễm, chỉ biết là sau khi xét nghiệm xong thì bị nhiễm mà thôi. Triệu chứng đúng y như trạng thái của một bệnh nhân Covid 19. Đầu tiên là việc sốt cao và đi tiêu chảy, rồi đến cảm giác nhức đầu khủng khiếp, như thể muốn bổ đầu ra mới có thể giảm được đôi chút. Sau đó là đến mệt mỏi nhũn cả người ra nhưng suốt mấy đêm lại không hề ngủ được vì nặng đầu và nhức đầu, chưa kể ho ran cổ họng, ngồi cũng ho mà nằm cũng ho. Rồi cảm giác bí bách khó thở như thiếu oxy mỗi ngày, mỗi tối lại cảm thấy như thiếu ánh sáng, mắt cứ hoa cả lên, lúc nào cũng phải bật đèn sáng mới chịu được. Khó chịu nhất là cảm giác mỏi nhừ cả người lại còn bị mất vị giác. Tôi không thể chịu nổi bất kỳ một loại gia vị nào dù nhạt đến đâu trong món ăn, chỉ cần có gia vị là tôi ăn không được, kể cả các loại hóa chất tẩy rửa như nước rửa chén hay dầu gội đều làm tôi vô cùng khó chịu. Mỗi ngày tôi chỉ ăn chưa tới một chén mỗi bữa, đa phần là ăn rau luộc, nước rau vắt chút chanh và xíu muối.

Bản thân tôi vốn đã tìm hiểu về dịch bệnh và nguyên nhân của nó. Các bệnh hiểm nghèo vốn có nguyên nhân sâu xa hơn tất cả những gì mà máy móc con người hiện nay có thể khám phá ra. Tôi cũng là người không dùng mạng xã hội và đọc báo mạng nên chẳng tìm hiểu và cũng không hiểu rõ các triệu chứng của Covid-19 là gì. Thêm vào đó, bản chất việc tôi tu luyện khí công chính là cách nâng đề kháng và phòng bệnh tốt nhất, nên tôi không hề lo sợ việc phải nhiễm con Virus này. Có thể nói rằng, lúc có những triệu chứng kể trên, tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng mình đang mắc cảm mạo thông thường!

Sau khi hồi phục, cả tháng trời sau, khi mà không ít bạn bè tôi bị nhiễm virus và đi cách ly, thông qua chia sẻ với họ, cộng thêm một số thông tin về dịch bệnh trên báo chí, tôi mới biết là mình vừa trải qua chuyện gì!

Đại dịch đến luôn kèm theo thuốc giải

Tôi biết mình phải làm gì để vượt qua chuyện này. Thân thể con người vốn rất phức tạp với vô số kinh mạch và huyệt vị và bao bọc trong một khí trường có liên quan trực tiếp đến các không gian xung quanh. Vì thế khi sự liên kết này vì lý do nào đó mà bị gián đoạn, ví dụ như mạch bị ứ tắc, khí huyết không thông thì cơ thể sẽ sinh ra bệnh. Do đó, việc đầu tiên cần làm là phải đảm bảo cơ thể vận động hàng ngày.

Đối với người tu luyện khí công, luyện công là trạng thái tốt nhất. Vì khi luyện công cơ thể sẽ ở trong một trạng thái gần như Thiền định, thư giãn tối đa, do đó các kinh mạch sẽ huyệt vị sẽ dễ dàng đón nhận năng lượng thanh tịnh từ vũ trụ xung quanh ào ạt chảy vào và giúp làm thông những chỗ năng lượng, khí mạch bị ứ tắc.

Theo y học cổ truyền Trung Quốc, tư thế hoa sen rất có công hiệu trong việc giúp người luyện đạt được trạng thái nhập định khi thiền định, đồng thời tăng khả năng hồi phục thân thể. Đây là hình ảnh một cô gái đang ngồi thiền theo môn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. (Ảnh: Faluninfo.net/Pinterest)
Đối với người tu luyện khí công, luyện công là trạng thái tốt nhất. (Ảnh: Faluninfo.net/Pinterest)

Các kênh năng lượng của con người trong trạng thái tĩnh tâm sẽ dần dần khuếch đại và hòa nhập vào trường năng lượng khổng lồ của vũ trụ xung quanh. Bốn bài Công pháp đầu tiên của Pháp Luân Đại Pháp là một chuỗi các động tác rất đơn giản nhưng lại vô cùng sâu xa huyền diệu, mỗi động tác đều là một bộ phận của một chuỗi thống nhất giúp năng lượng cơ thể từ trạng thái đóng, ứ tắc trở nên hoàn toàn khai mở do sự hòa nhịp với nhịp điệu của vũ trụ. Đây chính xác là một bản hòa âm vĩ đại lấy cơ thể làm trung tâm.

Trong vật lý học lượng tử, cấu tạo của vạn vật ở dạng vi tế nhất chính là các rung động sóng, kể cả thân xác thịt này nó cũng cấu thành từ các phân tử vô cùng nhỏ mà phần vi quan nhất của nó cũng là các rung động, đều là năng lượng cấu thành. Vì thế khi chúng ta bị bệnh, nghĩa là các rung động vi tế của thân xác thịt này trở nên lạc lõng với bản hòa ca của vũ trụ, mà đa phần khởi nguồn sâu xa từ cách sống và tinh thần của chúng ta trong nhiều năm.

Do đó việc thức dậy sớm hàng ngày luyện công đều đặn rất quan trọng. Vì thế lúc nhiễm virus, cơ thể cực kỳ mệt mỏi nhưng tôi vẫn ráng dậy sớm luyện công từ 5 giờ sáng mỗi ngày và không dùng bất kỳ một loại thuốc hay cách điều trị Đông Tây nào hết. Có những lúc đang luyện mà người quá rã rời tôi đành buông người nằm xuống đất thở để lấy sức xong luyện tiếp. Nhưng tôi chưa hề bỏ một ngày nào không luyện.

Thứ hai là giữ cho cơ thể đừng quá kiệt sức. Người khác thì có thể uống thuốc bổ hay tiêm, nhưng tôi biết mình không cần phải làm như thế. Như đã nói ở trên, cơ thể con người là có năng lượng, nó kết nối với không gian xung quanh thông qua khí trường, kinh mạch và huyệt đạo. Khi các kết nối này bị gián đoạn do bệnh, sự thiếu bổ sung năng lượng sẽ càng làm bệnh trở nặng. Vì bản thân việc luyện khí công có cơ chế khác hẳn với rèn luyện thể thao thông thường, khi bị bệnh nặng thì tuyệt đối không thể vận động mạnh. Nhưng với khí công thì lại khác, bệnh càng nặng lại càng phải luyện công nhiều hơn thì mới mau khỏe ra.

Có những ngày quá mệt mỏi và ho nhiều, tôi cố luyện công thêm một lần vào buổi tối, và kỳ diệu thay càng luyện công nhiều tôi càng thấy sức khỏe mình hồi phục đáng kể. Những đêm nhức đầu quá không thể ngủ, tôi nằm và nhẩm đọc chín chữ Chân ngôn của Đại Pháp là “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, vậy là ngủ thiếp đi. Đến sáng sau dậy, cơ thể tôi chẳng những hết nhức đầu mà còn thấy cơ thể cực kỳ nhẹ nhàng thoải mái để đủ sức… đón một đợt ‘hành xác’ tiếp theo, lúc này cơ thể bắt đầu mất vị giác và tứ chi nhiều khi muốn nhũn ra.

Trong những ngày đó, khi ở trong căn nhà nhỏ của mình với khuôn viên xanh khá thoáng đãng, nay tôi lại cảm thấy khó thở và vô cùng bức bối mệt mỏi. Tôi nhìn ra khuôn viên và thèm đi bộ kinh khủng, tôi thèm hít thở gió trời lồng lộng và nghe tiếng xào xạc của lá cây trong lúc cơ thể cảm thấy mình ngày càng yếu đi. Tiếc là lúc ấy đang cách ly, dây giăng sát nhà, bên ngoài có người canh gác nên không thể đi đâu được.

Sau này khi đọc tin về điều kiện cơ sở vật chất chật hẹp, thiếu kém của các trung tâm cách ly và số người chết tại đó ngày càng tăng lên, tôi vô cùng thông cảm với cảm giác của họ. Vì thế tôi rất ủng hộ ý tưởng cách ly F0 F1 tại nhà vì đó là nơi tốt hơn rất nhiều so với khu cách ly tập trung. Điều cần thiết là để cho người ta một phương pháp hiệu quả có thể tự chữa khỏi bệnh tại nhà. Thành phố sẽ không còn lo lắng về cơ sở cách ly cũng như tỷ lệ tử vong cao. Tôi thầm nghĩ sẽ tốt biết bao trong mùa dịch này khi có nhiều hơn nữa những người biết và tập luyện môn khí công Pháp Luân Công như tôi.

Điều thứ ba vô cùng quan trọng đó là phải giữ tinh thần sáng suốt, lạc quan. Những lời giảng Pháp của các bậc đại sư đắc Đạo mang theo năng lượng thuần chính từ bi là liệu pháp số một bồi bổ tinh thần cho tất cả mọi người dù là bệnh hay không bệnh. Các bài giảng Pháp lý của Sư phụ lúc này lại càng vô cùng tuyệt vời đối với tôi. May mắn tôi có vợ cùng là người tu luyện với mình. Vợ tôi động viên tôi cố gắng luyện công và giữ nhịp cùng nhau học các bài giảng Pháp của Sư phụ mỗi ngày bất kể mệt mỏi thế nào. Điều kỳ diệu là càng học Pháp tôi càng thấy đầu mình nhẹ và các cảm giác khó thở khó chịu giảm đi rất nhiều. Nhờ đó, dù cơ thể mệt nhưng tinh thần tôi vẫn luôn sáng suốt và bình thản.

Đến ngày thứ 7 thì tôi đã hồi phục lại rất nhiều và hầu như giảm sốt, đến ngày thứ 10 là hoàn toàn bình phục, tính đến nay đã lấy mẫu xét nghiệm tại địa phương tổng cộng 7 lần, kết quả đều Âm tính.

Chỉ số kháng thể với Covid-19 IgG của tôi là 2366, cao gấp 4 lần người khác, kể cả người tiêm chủng. (Ảnh do nhân vật cung cấp)

figure3

Chỉ số kháng thể IgG của người tiêm chủng có thể lên tới khoảng 500 đơn vị/mL. (Nguồn: "Antibody responses to SARS-CoV-2 vaccines in 45,965 adults from the general population of the United Kingdom", đăng trên Nature)

Có lẽ, hai điều tuyệt vời trong suốt thời gian vượt qua khó khăn này của tôi mà ít người có được, đó là:

  • Vợ và con tôi khỏe mạnh và không hề ‘bị nhiễm’. Một phần có lẽ vợ tôi cũng là người luyện công như tôi. Con tôi thì luôn niệm Chín chữ chân ngôn và cùng học Pháp với vợ chồng tôi hàng ngày.
  • Từ ngày thứ 7 đến ngày 10 là sức khỏe tôi trở lại bình thường, thậm chí cơ thể còn nhẹ nhàng thư thái hơn trước kia. Ngày thứ 11 và 12 tôi có thể ăn hết cả 1 con gà luộc trong 1 bữa. Tôi không hề giống những người nhiễm Covid 19 phải trải qua một giai đoạn tĩnh dưỡng để phục hồi. Đó có thể coi là điều siêu thường của những người luyện khí công vậy!

Bản thân nhân loại cũng đã kinh qua biết bao nhiêu lần đại dịch, vậy chẳng phải Thuốc giải Thần đã đưa cho con người từ bao nhiêu năm trước các kỳ Đại dịch rồi ư? Chỉ là con người không biết cách để tìm ra thuốc giải cho chính mình, Năm 2019, đại dịch Covid bùng đến năm nay là 3 năm, trong khi đó Pháp Luân Công đã truyền bá khắp thế giới từ năm 1999, chẳng phải cũng là một loại thuốc giải đặc hiệu là gì, mà quá ít người quan tâm đến. Những hệ quả mà con người gây ra trong quá trình sống của mình cũng góp phần làm mọi thứ trở nên tệ hơn. Hậu quả của lần Covid này cũng là điều nhân loại khó tránh khỏi.

Những điều quý giá ngộ ra từ lần trải nghiệm đại dịch này

Thiên thượng vốn từ bi với nhân loại, kể cả lần dịch bệnh kinh hoàng năm nay cũng là nhằm thức tỉnh con người để họ đừng sống trong u mê nữa. Khi đạo đức ngày càng đi xuống, vật chất lên ngôi, thì đừng nói là Covid 19, mà đến Covid thứ mấy chục cũng có khả năng xảy ra. Do bản chất của dịch là nhằm thức tỉnh con người, bản thân tôi trải qua lần này đã gặt hái được nhiều điều vô cùng trân quý cho bản thân:

Thời gian rất quý báu. Đôi khi chúng ta ‘hướng ngoại’ truy cầu, theo đuổi quá nhiều công danh lợi lộc và mục tiêu trong đời mà quên mất thứ quý nhất là bản thân mình. Thời gian chúng ta thật sự dành cho chính mình quá ít nên luôn sống ảo sống mê mà không hay, cứ tự cho mình sáng suốt lắm! Chúng ta thường giỏi hoạch định mọi thứ, lên kế hoạch mọi thứ, cho rằng mình tính toán rất chính xác, tuy nhiên, có ai tính được ngày ‘kết thúc của cuộc đời mình’ không? Nếu thật sự ngày ấy là hôm nay, liệu chúng ta có còn kịp thời gian không? Ý tôi muốn nói là, hãy cho bản thân mình một cơ hội sống chậm và suy ngẫm!

Trân trọng người thân, nhất là gia đình, vợ con. Nhiều năm qua vì công việc bận rộn mà tôi ít có thời gian chăm sóc gia đình, gần gũi vợ con nên luôn ước ao mình có thời gian với họ. Giờ đây mơ ước đã thành hiện thực, nhưng trớ trêu thay lại trong hoàn cảnh mà cả thành phố phải cách ly dài hạn tại nhà.

Ảnh lưu trữ miễn phí về ánh sáng mặt trời, ban ngày, căn nhà

Trân trọng người thân, nhất là gia đình, vợ con. (Ảnh minh họa: pexels)

Thời gian đầu không quen lắm, nhưng giờ gia đình tôi đang rất vui vẻ hạnh phúc. Đã lâu rồi tôi không ăn những bữa cơm nhà đầy đủ đầm ấm như vậy. Không có vợ con chăm sóc động viên, chắc cũng khó nói trước điều gì trong đợt dịch này. Tôi hiểu ra rằng, đôi khi không phải do virus Covid làm chết người nhiều, mà người ta chết cũng vì tinh thần suy sụp, vì cô đơn, vì thiếu sự cảm thông và chia sẻ…

Cá nhân tôi nghĩ, sức khỏe là có hạn trong khi ham muốn là vô tận. Lấy cái ‘có hạn’ truy cầu cái ‘vô tận’ quả là điều dại dột nhất đời của mình, nhưng ít ai nhận ra khi đã rơi vào vòng xoáy truy cầu danh lợi. Chỉ khi đối diện chính mình, lúc yếu ớt nguy nan nhất, người ta mới ngộ ra chân lý của cuộc đời và ý nghĩa của bản thân. Không có sức khỏe, toàn bộ phần còn lại của cuộc đời là vô nghĩa. Chỉ có khi đứng từ khung cửa sổ cách ly trong chính ngôi nhà của mình nhìn ra bầu trời xanh bao la trong sự yếu ớt, tôi mới thấy mình quá nhỏ bé và đau lòng nhận ra điều này. Nhưng, tôi cảm thấy mình thật may mắn đã vượt qua được những ngày gian nan, khi mà ‘Thần gửi đến đại dịch, cũng luôn kèm theo thuốc giải’.

Anh Nguyễn Trí Dũng, trưởng phòng đào tạo công ty điện tử Samsung, chi nhánh Sài Gòn. (Ảnh do nhân vật trong bài viết cung cấp)

Mong là những trải nghiệm của tôi trong lần vượt quan nghiệp bệnh này sẽ giúp đỡ cho nhiều người hơn biết rằng Pháp Luân Đại Pháp thực sự tốt thế nào, mầu nhiệm thế nào trong việc giúp người ta khỏi bệnh. Ở đây không phải là tuyên truyền hay giáo huấn, chỉ là một chia sẻ về một phương pháp chữa trị hữu hiệu hơn mà bản thân đã trải qua, với mong muốn sẽ giúp người nhiễm thêm một niềm hy vọng mới. Mong là điều tốt lành nhất sẽ đến với quê hương tôi, vùng đất Sài Gòn mà tôi vẫn yêu quý và tự hào. Tôi tin rằng, chỉ khi nào có đủ đức tin mạnh mẽ, người Sài Gòn mới có thể phục hồi và thịnh vượng trở lại hơn cả ngày xưa. Chúc tất cả sức khỏe và bình an!

(Bài viết do độc giả Nguyễn Trí Dũng, trưởng phòng đào tạo công ty điện tử Samsung, chi nhánh Sài Gòn, nhân vật trong bài, gửi đến NTDVN)

Dũng Nguyễn



BÀI CHỌN LỌC

Dịch bệnh đến luôn kèm theo thuốc giải (Radio)